Chương 4297
Lúc đó, cô ta còn cắn Cao Phong một cái. Bây giờ nhớ lại, vai Cao Phong còn cảm thấy đau đớn từng cơn.
Cao Phong để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng anh cũng không ghét cô gái này.
“Tôi không đi!”
Nam Cung Lăng Nguyệt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Cao Phong, ánh mắt bình tĩnh nói.
Dường như cô ta có quyết định như vậy cũng không vì ý gì khác, càng giống như đã quyết định xong từ lâu.
“Đưa cô ấy đi đi.”
Cao Phong vốn không nói nhảm, xoay người rời khỏi.
“Bặt!”
Nam Cung Lăng Nguyệt duỗi tay nắm lấy cổ tay Cao Phong.
“Có thể đừng đuổi tôi đi không?”
“Tôi muốn ở lại nơi này, coi như…”
Nam Cung Lăng Nguyệt cũng không nói hết lời, Cao Phong đứng tại chỗ im lặng mấy giây.
“Đưa cô ấy đi.”
Mấy giây sau, Cao Phong vẫn giãy khỏi bàn tay Nam Cung Lăng Nguyệt.
“Cao Phong!”
Nam Cung Lăng Nguyệt bước lên hai bước, đưa tay ôm lấy eo Cao Phong.
Cả người càng dính sát vào sau lưng Cao Phong.
“Tôi đi! Nhưng anh có thể để tôi ôm một hồi được không?”
Nam Cung Lăng Nguyệt dán mặt sau lưng Cao Phong, nhẹ nhàng nỉ non.
Cao Phong hơi cắn răng, nhưng cũng không nhúc nhích.
Nửa phút sau, Nam Cung Lăng Nguyệt nhẹ nhàng thả eo Cao Phong ra, sau đó xoay người đi về phía xa xa.
Mà Hoàng Phủ Đao Hàn lại phái ra một ít người hộ tống Nam Cung Lăng Nguyệt.
Dù sao nơi này vẫn đang nằm trong phạm vi Tây Vực, một cô bé như Nam Cung Lăng Nguyệt thực sự quá nguy hiểm.
Lúc này Cao Phong càng giống như đang cáo biệt đám người.
Có thể đưa đi thì đưa đi, còn lưu lại, kể cả bản thân Cao Phong anh, toàn bộ đều là tử sĩ!
Như thế nào là tử sĩ? Chỉ có chiến sĩ ôm tín niệm phải chết mới có tư cách trở thành tử sĩ!
Mà đám cường đạo Tây Vực kia biết rõ mình không thể nào ngăn cản, cũng không làm chuyện vô ích.
Dù sao thì mỗi một người rời đi, lực lượng bên phía Cao Phong sẽ lại giảm đi một chút, trái lại cũng rất có lợi cho cường đạo Tây Vực.
Hiện tại bọn chúng chỉ cần chờ, chờ sau khi Cao Phong đưa đám người này đi lại bắt tiến hành tàn sát những người còn lại.
Cao Phong đưa Long Chí Minh và phần lớn võ giả thị trấn Biển Đông tới biên cảnh, sau đó lại chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lâm Vạn Quân.
“Chú Lâm, thân thể chú…”
“Cậu Phong!”
Không đợi Cao Phong nói xong, Lâm Vạn Quân đã trực tiếp xua tay ngắt lời anh.
“Trước khi đến tôi đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi chuyện ở ngân hàng Xây Dựng Việt Nam.”
“Tôi cũng đã hạ tử lệnh cho Cao Kim Thành, không để anh ta qua đây.”
“Cậu yên tâm, chỉ cần Cao Kim Thành còn đó, ngân hàng Xây Dựng Việt Nam vĩnh viễn mang họ Cao!”
Lâm Vạn Quân chỉ nói dăm ba câu đã phá hỏng tất cả đường lui của Cao Phong.
Vốn không cho Cao Phong bất kỳ cơ hội gì.
“Cậu Phong, lão nô đã sắp xếp cẩn thận mọi thứ, cho nên cậu không cần nói thêm gì nữa.”
“Hơn hai mươi năm trước, tôi và ông cụ Cao đã từng sống một thời gian rất dài ở Tây Vực.”
“Cũng chính tại nơi này, tôi và cậu kết duyên phận, cậu cũng kết duyên phận với nhà họ Cao.”
“Mà hôm nay, nếu tôi có thể tìm được chốn về cuối cùng ở nơi này, cũng coi như có phần ý nghĩa. Cho nên lão nô không sợ!”
Thoạt nhìn, trên mặt Lâm Vạn Quân tràn đầy vẻ thản nhiên, hệt như ông ta đã có thể thản nhiên đối mặt với cái chết vậy.
Cao Phong nhìn ông lão tóc hoa râm trước mặt, bỗng nhiên không tìm được từ ngữ thích hợp để mở miệng.