Chương 2301
“Ngọc Hoa, Cao Phong cố ý làm xấu mặt con trai tôi đúng không?”Phùng Phương Huyền liếc nhìn Vương Ngọc Hoa với vẻ mặt không hài lòng,
“Đừng hô to gọi nhỏ với tôi, đây cũng không phải là do tôi mua. Làm sao tôi biết cậu ta có ý nghĩ g?”
Vương Ngọc Hoa cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, bà ta thật sự rất hài lòng với những gì Cao Phong đã làm.
Trước đây, gia đình Phùng Phương Huyền luôn thích thể hiện đẳng cấp của mình trước nhà của bọn họ.
Nếu Cao Phong thực sự đưa xe cho họ thì Vương Ngọc Hoa sẽ rất tức giận.
“Hừ! Tôi nghĩ Cao Phong cố ý làm cho tôi xấu mặt! Không phải chỉ có 72 tỷ thôi sao?”
“Chỉ có 72 tỷ thôi, cho rằng tôi chưa nhìn thấy à?” Phùng Phương Huyền trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức khinh bỉ Cao Phong khi biết Cao Phong sẽ không tặng xe cho bọn họ.
Nhưng mà, lúc này Trần Tùng Sơn mặt đỏ bừng, nhìn chiếc xe bên cạnh, có chút không cam lòng.
“Em rể, mua nhiều xe như thế này căn bản cũng không thể tự mình lái đi hết, anh muốn đem nó đi bằng cách nào?” Trần Tùng Sơn hỏi.
“Tôi có cấp dưới của mình, nên sẽ không phiền anh quan tâm.” Cao Phong nhẹ giọng nói.
Nói xong, lấy điện thoại ra xem thời gian.
Anh thực sự không thể tự mình lái những chiếc xe này, vì vậy anh đã gửi một tin nhắn cho đám người Lê Tiểu Quyền, yêu cầu anh ta đứa thêm vài người nữa tới.
Nhìn thời gian thì có lẽ họ sẽ đến sớm thôi.
Khi Trần Tùng Sơn nghe lời này, trong lòng cũng có một luồng lửa giận không nhỏ bốc lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Vừa rồi Vương Ngọc Hoa nói Cao Phong không phải người gốc thủ đô, người dưới tay thì có thể có bao nhiêu người?
Thực sự cho rằng bản thân có mấy đồng tiền liền không biết bản thân là ai rồi?
“Cao Phong, anh đừng có tôi cho thể diện mà không cần.” Trần Tùng Sơn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Có ai như anh không? Người ta không cho đồ anh thì anh lập tức trở mặt? Cao Phong thiếu nợ anh sao?” Trần Ngọc Tâm không chịu nổi nữa.
“Câm miệng! Hôm nay phải đưa tôi chiếc xe này, không muốn đưa cũng phải đưa!”
Trần Tùng Sơn chỉ giở trò đồi bại, lập tức lên xe phóng đi.
“Cướp trắng trợn đồ của tôi? Vậy thì anh có nghĩ đến hậu quả chưa?” Cao Phong không quan tâm, chỉ cười.
“Tôi muốn hỏi ngược lại anh đó, anh có thể làm cái gì tôi chứ?”
“Hôm nay, chiếc xe này phải là của tôi.” Trần Tùng Sơn trực tiếp ngồi trong xe không nói lời nào, vươn tay khởi động máy.
“Ầm ầm!”
Ngay khi Trần Tùng Sơn chuẩn bị vào số và đạp ga rời đi thì có tiếng động cơ đột ngột vang lên ở phía đằng xa.
Tiếng động cơ không lớn nhưng nghe như có rất nhiều xe đang đi đến nên khi tụ lại thì nghe vô cùng chói tai.
Trần Tùng Sơn đang muốn đạp ga thì chân cũng rung lên, nhanh chóng dừng lại.
Các nhân viên của trung tâm thương mại showroom ô tô, cũng như hàng trăm người xem xung quanh, cũng theo tiếng xe mà nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy một chiếc nối tiếp một chiếc, tạo thành một hàng dài về phía trung tâm thương mại showroom ô tô.
Dẫn đầu là chiếc bán tải Raptor với đôi đèn nhấp nháy chạy rầm rập suốt đoạn đường và liên tục bấm còi vô cùng ngạo mạn.
Có không dưới ba mươi chiếc Mercedes Benzes màu đen phía sau anh ta, cửa sổ mở ra, có thể thấy mỗi chiếc xe đều chật cứng người.
“OMG, tình huống gì đây?”
Trong tích tắc, nhiều người cũng đứng tại chỗ hoang mang.
Những người xem đứng hai bên đường cũng nhanh chóng lùi lại vì sợ cản đường của đoàn xe.
Còn Trần Tùng Sơn cũng đã lên số chờ đoàn xe này đi qua thì anh ta sẽ lái chiếc Rolls-Royce vừa cướp được mà rời đi.
Sau đó, đoàn xe hơn 30 chiếc không có ý định rời đi mà phóng thẳng về trung tâm thương mại showroom ô tô.
“Ầm ầm ầm!”
Chiếc xe bán tải Raptor lập tức tăng tốc rồi trực tiếp lái đến gần bậc tam cấp nửa mét.
Hơn 30 chiếc xe phía sau, tất cả đều có đôi đèn nhấp nháy, dừng lại bên ngoài và chờ đợi.