Chương 2929
Năm đó Cao Anh Hạo nhờ những người ở chi thứ nhà họ Cao cố ý thả tin tức ra ngoài, bôi đen Cao Phong đủ kiểu chính là để Cao Phong thanh bại danh liệt.
Bọn họ làm chuyện này rất thành công, tiếng xấu của Cao Kình Thiên từ hơn ba năm trước đã vang danh toàn Đà Nẵng.
Ai cũng biết, Cao Kình Thiên của nhà họ Cao ở Đà Nẵng chỉ là một người bị dòng họ trục xuất, không nơi nương tựa mà thôi.
Nhưng bây giờ, Cao Kình Thiên ở hiện tại, bao nhiêu người ở đây nào ai dám gọi anh một tiếng “phế vật” chứ?
Ai còn dám nói Cao Kình Thiên là tên không chốn nương thân?
Ba năm khuất nhục, rời xa quê hương
Bây giờ… anh… đã trở về
Mai Quỳnh Như mở to mắt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Cao Phong, nhìn anh từng bước một đi ra khỏi cao ốc Minh Châu.
Anh giống như bước ra từ vầng hào quang.
Đó là ánh sáng rực rỡ, lấp lánh vô cùng!
Mọi người kinh ngạc nhìn trân trối, trong lòng run sợ.
Phế vật tập kích?
Kẻ không nơi nương tựa áp chế nhà họ Cao rồi?
Bây giờ, anh muốn tranh thủ thời cơ này, một lần thu luôn phần lớn Đà Nẵng vào tay?
Hơn hai trăm người, hàng trăm suy nghĩ không ngừng xẹt qua đầu bọn họ.
“Cộp!”
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, đứng trên bậc thang, thân hình vững vàng, nhìn hơn hai trăm người đang quỳ bên dưới.
Bây giờ, tất cả mọi người đều thấy rõ mặt mũi anh.
“Này! Là… là Cao Kình Thiên, chính là nó…”
“Cao Kình Thiên, đó là Cao Kình Thiên…”
“Trời ơi, sao anh ta có thể…”
Hơn hai trăm người phía dưới bật ra tiếng sợ hãi và thán phục, vẻ mặt chấn động.
Cao Kình Thiên ba lần đánh vào hải phận do nhà họ Cao kiểm soát, khi tất cả mọi người cho rằng anh bị Cao Anh Hạo tóm được thì anh lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Nếu vậy tức là lần đánh nhau này, Cao Kình Thiên thắng rồi?
Cao Anh Hạo, bại trận?
“Anh Phong!”
“Anh Phong!”
“Anh Phong!”
Hai mươi nghìn binh sĩ Phong Hạo gào thét tên anh liên tiếp ba lần.
Tiếng hét đinh tai nhức óc, xông thẳng lên trời.
Hai trăm người đang quỳ chỉ cảm thấy màng nhĩ bọn họ muốn vỡ ra, tâm tràn tới cổ họng.
Những người này đều là người của Cao Kình Thiên!
Đều là lực lượng vũ trang của anh, là binh sĩ dưới trướng anh.
Rốt cuộc ba năm qua Cao Kình Thiên đã trải qua những gì?
Làm sao có thể trưởng thành nhanh tới như vậy?
“Chào mọi người, tôi tên Cao Phong.”
“Tên ở Đà Nẵng này, là Cao Kình Thiên.”
“Là Cao Kình Thiên vào ba năm trước, là phế vật, kẻ không nơi nương tựa.”
Ánh mắt Cao Phong chậm rãi đảo qua đám người, khẽ mở miệng.
Hơn hai trăm người phía dưới, có nam có nữ, có người lớn tuổi, cũng có nam nữ trẻ tuổi mới hơn hai mươi.
Lời vừa rồi của Cao Phong khiến đám người lại lần nữa hãi hùng khiếp vía, không dám ngẩng đầu.
Người này thật sự là Cao Kình Thiên.
“Lần này gọi các vị tới, tôi cũng không có ý gì khác.”
“Ngày mốt, tôi sẽ ở đảo nhà họ Cao tổ chức nghi thức nhận chức gia chủ.”
“Mong rằng các vị có thể tham dự đúng giờ.” Cao Phong từ tốn nói.