Chương 1151
Hiện tại, ngọc âm dương này là đồ vào thời Tây Sơn, hắn là không được nhiều tiền.
Có khi còn không thu lại được cả tiền vốn.
“Ha ha, Đổng Thái Minh, vừa rồi anh còn cười nhạo tôi đúng không? Bây giờ thì thế nào đây?”
“Miếng ngọc âm dương này của anh, lúc mua là bảy tỷ đồng phải không? Nhưng đồ thời Tây Sơn có thể đáng giá tới sáu trăm triệu đồng hay không chứ?”
Dương Tuấn Minh không nhịn được cười.
Anh ta đứng dậy cười lớn, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Nhìn thấy những thứ trong tay của Đổng Thái Minh, dù là đồ thật cũng như không.
Nháy mắt, trong lòng anh ta đã cân bằng lại không ít.
Những người khác tuy không nói gì, nhưng cũng âm thầm gật đầu đồng ý.
“Tin tưởng ai không tin tưởng, anh lại đi tin tưởng một tay đua xe cơ chứ.
Tôi nói anh đúng ngu ngốc.”
Khi Dương Tuấn Minh thấy Đổng Thái Minh không nói lời nào, anh ta lạnh lùng cười nói.
Lúc này, Đổng Thái Minh thật sự không tìm được từ ngữ thích hợp để phản bác.
Xét cho cùng, khối ngọc âm dương này đúng là vật có từ thời Tây Sơn.
Lúc trước anh ta cho rằng Dương Tuấn Minh thật nực cười, nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, tự nhiên anh ta cũng không thể phản bác cái gì.
“Thầy Phong, đừng thẩm định nữa, phía sau vân còn có rất nhiều người đang chờ.”
“Bản thân nó là một thứ không đáng giá rồi, có xem xét cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Dương Tuấn Minh đứng lên, đầu tiên anh ta liếc nhìn Cao Phong, sau đó nhìn về phía trên bục rồi nói.
Cho đến lúc đó, Trình Điểu Phong mới chậm rãi đặt đèn pin xuống, ông ta nghiêng người về phía Dương Tuấn Minh hỏi: “Vậy thì anh nghĩ nó có giá trị là bao nhiêu?”
“Ít nhất thì cũng phải có giá trị là hai mươi tỷ đúng chứ? Nhựng mà cái này là vào thời Tây Sơn thì liệu có thể đạt được hai mươi tỷ sao?”
“Ừ, giá trị của miếng ngọc âm dương này thật sự không phải là hai mươi tỷ đồng.”
Trình Điểu Phong gật đầu nói.
“Ha ha ha!”
Lúc này, Dương Tuấn Minh cất tiếng cười to.
Trong tiếng cười ấy của anh ta tràn đầy vẻ trào phúng và khinh thường.
“Ngọc này ít nhất cũng phải một trăm sáu mươi tỷ đồng”
Bỗng nhiên, Trình Điểu Phong nói.
Một câu này khiến cho tiếng cười đắc thắng của Dương Tuấn Minh dừng lại.
Trong chốc lát, Đổng Thái Minh thì mở to mắt nhìn chằm chằm Trình Điểu Phong.
Mà tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Nam Phương Minh Nguyệt cũng đồng loạt hướng lên trên bục cao kia.
“Thầy Phong, thầy nói cái gì cơ?”
Mặt Dương Tuấn Minh tràn đầy kinh sợ, giọng anh ta cũng trở nên run rẩy hỏi lại.
“Tôi nói là, ngọc âm dương này có giá một trăm sáu mươi tỷ đồng.
Nhưng có thế giá trị của đồ vật này còn cao hơn thế.”
“Hàng nghìn tỷ đồng cũng có khả năng.”
Lời của Trình Điếu Phong khiến cho tất cả mọi người đều chấn động.
Trình Thanh Cẩn đã cống hiến hết mình cho lĩnh vực đồ cổ trong suốt ba mươi năm, trong lĩnh vực này ông ta sớm đã trở thành nhân vật có quyền lực và tiếng nói quan trọng bậc nhất.
Số món đồ cổ ông ta tự tay giám định không đến hai mươi tỷ thì cũng trên mười sáu tỷ.
Nhiều năm như vậy nhưng Trình Thanh Cẩn chưa từng nhìn sai món đồ cổ nào.
Lời nói của ông ta thể hiện cho quyền uy tối cao.
Nhận định về đồ cổ của ông ta như một pháp lệnh, không có ai dám nghi ngờ.
Lúc ông ta nói khối ngọc âm dương này có giá hàng trăm tỷ thì cũng không có ai dám cả gan thắc mắc.
Tuy nhiên, đồ vật từ thời kỳ thống nhất đất nước – chiến tranh Tây Sơn có giá trị lên tới 200 tỷ đồng, cái này làm sao có thế được? Đừng nói người khác không tin, ngay cả chính Đổng Thái Minh cũng không tin được.
“Trình lão sư, những đồ vật từ cuối thời kỳ Trịnh – Nguyễn phân tranh thì giá trị có thể lên tới trăm tỷ đồng sao?”