Chương 790
Con cháu như vậy là chỉ đến vì lợi ích thôi à? “Cổ phần này, vĩnh viễn không thể nào chia cho mấy người được.” Bà cụ Kim lại dùng ba-toong gõ xuống đất, nghiêm nghị nói.
“Không cho mẹ cũng phải cho.” Đột nhiên Kim Phúc Khang xông tới chỗ bà cụ. Nhìn dáng vẻ hung hãng của ông ta giống như là muốn ra tay với bà cụ vậy.
“Còn tiến về phía trước một bước nữa, tôi sẽ khiến ông phải quỳ xuống. Cuối cùng thì Cao Phong cũng đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên nói đầy lạnh lùng.
“Cậu đùa giỡn cái gì thế? Cậu cũng chỉ là người ngoài, một đứa đến ở rể thôi. Thế mà cũng dám khua tay múa chân chuyện nhà họ Kim chúng tôi à?”
“Có giỏi thì cậu thử động vào người tôi xem nào?” Kim Phúc Khang đột nhiên quay đầu nhìn Cao Phong mắng.
“Đánh loại rác rưởi như ông chỉ sợ làm bẩn tay tôi mà thôi.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, sau đó xòe bàn tay ra tát một cái.
“Bop.”
“Bop”
Hai tiếng “bốp” vang dội liên tiếp nhau, truyền qua sân đi rất xa.
Cửa nhà bị một người nào đó đạp văng ra. Sau đó, khoảng hơn một trăm tên cao to, lực lưỡng, mặc quần áo đen nối đuôi nhau vào.
Trương Hồ của Công ty bảo vệ Bảo Đêm đi ở trên cùng, trong tay cầm một con dao phay sáng quắc. Ảnh mắt và tư thế đi đứng của anh ta vô cùng hùng hổ.
Sau lưng có không dưới một trăm tên thanh niên vẻ mặt hung ác, trong tay cầm theo côn, dao,… đi theo sau Trương Hổ tới.
Ngay lập tức, sắc mặt Kim Phúc Khang, Kim Nhạc Sơn, cùng với bốn người Kim Ngọc Dung trở nên cực kỳ khó coi.
“Anh Phong, anh có điều gì dặn dò?” Trương Hổ hét lớn.
“Để cho bọn họ quỳ xuống.” Cao Phong hờ hững nói.
“Được rồi.” Trương Hổ đáp lại, sau đó trực tiếp dẫn người vào trong nhà.
“Cao Phong, tôi nói cho cậu biết, bây giờ là xã hội pháp trị, cậu mà dám động chúng tôi…” Một câu của Kim Phúc Khang còn chưa kịp nói hết, đã bị Trương Hổ đá cho nằm xuống. Sau đó, anh ta dùng sóng đạo vỗ lên mặt Kim Phúc Khang.
“Tao sánh với luật pháp luôn. Hôm nay, ông đây nói cho mày biết, lời của anh Phong chính là luật” Trương Hồ gầm lên.
Nói ra luật pháp như lẽ đương nhiên, hống hách biết bao nhiêu?
Hai ba mươi người đồng loạt xông vào, nhiều người hơn nữa cũng không vào được.
“Bich.”
Không nói lời nào, trong vòng ba giây, Kim Nhạc Sơn và Kim Hồng Vũ cũng bị đánh ngã uỳnh xuống đất.
“Anh Hổ, người đàn bà này tính như thế nào đây?” Một người thanh niên chỉ Kim Ngọc Dung hỏi.
“Đánh què đi. Anh Phong đã nói phải khiến cho tất cả bọn họ đều phải quỳ xuống, chưa nghe rõ sao?” Trương Hổ đứng dậy nhìn Kim Ngọc Dung, ngay lập tức, ánh mắt sáng quắc lên.
“Con mẹ nó. Ngày lễ mừng thọ hôm đó, chính là mày đã hết lời mắng nhiếc anh Phong đúng không?”
“Ông đây nhịn mày từ lâu lắm rồi đấy, đồ con điểm chết tiệt.”
Trương Hổ không nhiều lời, tiến lên tát cô ta bảy tám cái bạt tai, không ngừng một giây nào cả.
Đánh đến nỗi mà Kim Ngọc Dung không ngừng lui về phía sau, quỳ rạp xuống đất, mặt đầy sợ hãi.
Đám người Kim Nhạc Sơn này bị mấy chục tên thanh niên vây quanh đánh một trận, kêu gào thảm thiết không thôi, liên tục cầu xin được tha thứ.
Hai mắt bà cụ Kim nhằm chặt, thở dài nói: “Cao Phong, bảo họn họ dừng tay lại đi.
Nhưng mà, Cao Phong vẫn không bảo đảm người Trương Hồ dừng tay lại.
“Chuyện của bà giải quyết xong rồi còn chuyện của cháu thì vẫn chưa đâu.”
“Vừa rồi bọn họ nói khó nghe với vợ cháu, không hề nề nang chút nào cả.” Cao Phong thản nhiên nói.
Khóe miệng bà cụ Kim giật giật, không nói thêm được gì nữa.
Cao Phong không nói dừng tay, đương nhiên đám người Trương Hổ cũng sẽ chưa ngừng lại.
Rất nhanh sau đó đã đánh sưng vù mặt mũi đám người Kim Nhạc Sơn. Cho dù có kêu gào thảm thiết thì bọn họ cũng chẳng mảy may để ý tới.
Hơn nữa, bởi vì Cao Phong đã giao phó từ trước, nếu không thì thật sự đám người Trương Hồ có gan đánh chết đám người Kim Nhạc Sơn tại chỗ luôn.
“Kéo ra ngoài đi. Chướng mắt quá.” Cao Phong khoát tay một cái.
“Dạ, anh Phong Trương Hồ cung kính nói, sau đó hộ về phía đám đàn em: “Đi thôi. Cho vào trong bao tải, ném xuống biển làm mồi cho cá ăn.”