Chương 4257
“Lẽ nào chị không cảm thấy, rõ là biết sẽ thua cũng đi đánh, có phải là hành động của kẻ ngốc không?”
Như Lan dừng lại một chút, vẫn là có chút không phục.
Hoa Hồng chầm chậm quay đầu lại, im lặng vài giây rồi nói: “Vậy em muốn anh ta như thế nào?”
“Làm một người thông minh, từ bỏ vợ của mình sao?”
“Anh ta thà từ bỏ tính mạng của bản thân, thà là một kẻ ngốc, cũng không muốn làm người thông minh.”
Đám người Molly cùng Như Lan nhìn nhau.
“Nhưng mà chị Hoa Hồng, sau lưng anh ta còn có mấy trăm nghìn người mà.”
“Anh ấy là đang muốn dẫn theo mấy trăm nghìn người đó cùng nhau đi chết.”
“Làm như vậy thật sự đáng sao?”
Molly than nhẹ một tiếng, cũng nói ra suy nghĩ của bản thân.
Hoa Hồng nghe thấy vậy lại chậm rãi lắc đầu.
“Các người, nhất định chưa từng xem qua lịch sử Việt Nam, tôi đã xem qua.”
“Lúc đầu, khi Việt Nam bị cường quốc nước ngoài xâm lấn, không hề có vũ khí, không hề có trang bị gì, thậm chí đến đồ tác chiến cũng không đầy đủ.”
“Bọn họ vốn có thể quỳ xuống đầu hàng trước các cường quốc, từ bỏ tất cả mọi thứ có được chỉ để bảo vệ tính mạng của mình.”
“Nhưng bọn họ không hề làm vậy, mà lại lựa chọn đứng lên phản kháng, dùng tính mạng của hơn mấy trăm chục vạn người làm cái giá để trả!”
“Bọn họ cao giọng hát ‘không có súng, không có bom, kẻ địch sẽ làm cho chúng ta’, sau đó dùng một thân máu tươi, thề chết bảo vệ cho quê hương đất nước chính mình.”
“Nếu họ đầu hàng, có thể giảm đi rất nhiều thương vong.”
“Nhưng bọn họ lựa chọn đấu tranh, sau đó tử thương hơn trăm vạn người.”
“Các người nói, bọn họ làm như vậy có đáng không?”
Hoa Hồng nói ra những lời này, mọi người lại chìm vào sự im lặng.
Hồi lâu sau vẫn chẳng ai nói được câu nào.
“Có những chuyện, vốn dĩ không tồn tại cái gọi là đáng hay không đáng.”
“Chỉ là xem các người lựa chọn như thế nào.”
“Là chọn nhẫn nhục cầu hòa, hay là chọn lấy chiến để dừng chiến?”
“Quan trọng là, không quên cái sơ tâm, cứ tùy tâm mà chọn thôi.”
Một lời Hoa Hồng nói ra, đằng sau vô số người đều lặng lẽ gật đầu.
Lời nói đạo lí nhân sinh này, nếu không trải qua nhiều, không xem nhiều, căn bản không thể hiểu được.
“Huống hồ, các người sao biết được, anh ta nhất định sẽ thất bại chứ?”
“Mỗi một người dưới tay anh ta đều dũng mãnh không sợ chết, đều có lòng tự tin và kiên định.”
“Một lòng tự tin lớn đến như vậy, một niềm tin kiên định đến như vậy, ai cũng không thể xem thường.”
“Đoàn kết, tin tưởng, hợp tác, kiên trì, bất khuất!”
“Đây có lẽ là phẩm chất của bọn họ, là sức mạnh lớn nhất của bọn họ.”
Tự Hoa Hồng cũng không phát hiện, hóa ra trong lòng cô, Cao Phong lại có nhiều ưu điểm đến vậy.”
Cô tùy ý nói cũng có thể nói ra chục điểm sáng trên người Cao Phong.
Không chỉ có Cao Phong, bao gồm cả Long Tuấn Hạo cùng các binh sĩ, đều cho Hoa Hồng một cảm giác hoàn toàn mới.
Không có binh yếu dưới tay tướng mạnh, câu nói này tuyệt đối không phải vô căn cứ.
Mà đám người Molly cũng lẳng lặng gật đầu, thầm tán thành trong lòng.
Quân đoàn lính đánh thuê Hoa Hồng đã phát triển ở Tây Vực rất lâu rồi.
Trong ấn tượng của bọn họ, những binh đoàn ở Tây Vực này đều chỉ là những đội ngũ do mấy tên du thử du thực thành lập.
Những người đó, căn bản không thể gọi là binh sĩ.
Bọn họ không chuyện ác nào không làm, bọn họ không nói những chuyện đạo nghĩa, bọn họ không hề có tính người.
Đám người Hoa Hồng vẫn luôn nghĩ rằng, tất cả những thế lực đều sẽ có bộ dạng độc ác như vậy.
Cho đến hôm nay, bọn họ nhìn thấy diện mạo của liên minh Phong Hạo.
Mỗi một binh sĩ của liên minh Phong Hạo đều đã làm mới nhận thức của bọn họ.
Những binh sĩ Phong Hạo ai ai cũng trung thành nghĩa khí, lấy chữ nghĩa lên đầu.