Chương 672
Nếu như Cao Phong còn ngại vị trà còn nhạt, bước kế tiếp đây Long Chí Minh còn có thể lấy ra cũng chỉ còn cố phần của Tập đoàn Thiên Long!
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào trên người Cao Phong, bọn họ muốn nhìn xem Cao Phong chuẩn bị làm sao.
Thật ra sâu trong lòng Liễu Gia Bình và Đường Bảo Nam đều hi vọng Cao Phong có thể thừa cơ hội này để đưa ra nhiều điều kiện hơn, sau đó làm suy yếu thực lực của Tập đoàn Thiên Long mới tốt.
Nhưng quyết định của Cao Phong, bọn họ cũng không dám can thiệp vào. Chỉ thấy Cao Phong cầm trong tay một nhúm lá trà, bàn tay ngừng trên không trung rồi dừng lại chỉ chốc lát, sau đó từ từ bỏ lá trà lại vào trong hộp.
“Ừm, mùi vị này hẳn cũng được rồi.” Cao Phong từ tổn nói.
Đám người Long Chí Minh và Liễu Gia Bình đều sững sờ, ngay cả Long Tuấn Hạo cũng đột nhiên quay đầu có chút khó tin nhìn Cao Phong.
Vậy mà Cao Phong lại đồng ý buông tha cơ hội tốt ngàn năm có một này, không mượn cơ hội này để chèn ép Tập đoàn Thiên Long sao?
Chuyện này…
Cao Phong sẽ nhân từ như vậy à?
Đặc biệt là Long Chí Minh đã dự định bị lột một lớp da, hiện tại trong lòng ông ta càng khiếp sợ hơn. Ông ta đã nghĩ kỹ, chỉ cần Cao Phong đồng ý thì ông ta có thể lấy cổ phần Tập đoàn Thiên Long ra làm trao đổi. không nghĩ tới, Cao Phong lại thu tay như vậy? Tất cả mọi người đều rơi vào yên lặng.
Mặc dù Liễu Gia Bình và Đường Bảo Nam có chút không cam lòng, nhưng hiện tại bọn họ cũng không dám nói thêm gì.
“Chú có biết tại sao tôi phải làm như vậy không?” Cao Phong thấy chôn sâu trong đáy mắt của Long Chí Minh là sự khó hiểu, anh mới hỏi một câu đầy sâu xa.
“Không biết.” Long Chí Minh trả lời.
“Bởi vì nếu tôi muốn phá hủy Tập đoàn Thiên Long, đó cũng chỉ là chuyện của một câu nói “
“Nếu Long Chí Minh ông thông minh, hẳn biết nên làm như thế nào.” Cao Phong vươn hai tay ra nhẹ nhàng đặt bộ uống trà xuống, vừa cười vừa nói.
“Cao Phong, cậu đừng khoác lác, nếu cậu thật sự có sức mạnh lớn như vậy thì tại sao còn bị tôi đánh cho liên tục rút lui?” Long Tuấn Hạo lần nữa đứng ra quát.
Mà lần này Long Chí Minh không ngăn cản. Bởi vì trong lòng ông ta cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí ngay cả Liễu Gia Bình và Đường Bảo Nam, trong lòng bọn họ cũng đầy khó hiểu. Cao Phong lại cười nhạt một tiếng không trả lời, anh chỉ chậm rãi cầm điện thoại bên cạnh lên.
Mặc dù người đang ở biệt thự cao cấp trong khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, nhưng dù cho Thành phố Hà Nội có bất kỳ thay đổi nào cũng bị Cao Phong biết rõ ràng tường tận.
Đến lúc này cũng không thể không vận dụng kế hoạch Galaxy.
Tuy nói một khi vận dụng sẽ tạo thành một số ảnh hưởng không có cách nào cứu vãn.
Nhưng Cao Phong dám làm như thế, đương nhiên là anh đã có dự định khác.
“Đó là bởi vì từ đầu đến cuối tôi không đặt Tập đoàn Thiên Long vào mắt”
Cao Phong không có thời gian quản câu nói của mình khiến đám người kia khiếp sợ bao nhiêu, anh chỉ tự mình gọi điện thoại đi.
“Alo, cậu Phong!” Điện thoại kết nối, giọng nói kính cẩn của Lý Anh Quân vang lên.
“Trong vòng một tiếng hãy nhổ tận gốc thế lực nằm vùng của Tập đoàn Vitino ở hội làm ăn Hà Nội.” Cao Phong nhẹ gật đầu, sau đó anh dùng giọng điệu lạnh nhạt nói.
Nói xong lời này, Cao Phong chậm rãi để điện thoại di động xuống rồi nâng chung trà lên nhẹ nhàng uống vào. Ngoại trừ Lâm Vạn Quân và Khúc Đại Minh ra, những người khác một mặt mê man.
Cứ như vậy… đã xong rồi?
Gọi đi một cú điện thoại, nói một câu, đã xong việc rồi sao?
Chuyện khiến Tập đoàn Thiên Long và hội làm ăn Hà Nội đều vô cùng nhức đầu, Cao Phong lại tùy tiện giải quyết bằng một câu như vậy hả?
Anh thật sự có thể làm được không?
Cho dù Cao Phong là người đứng đầu Thành phố Hà Nội và cũng có quan hệ trong tỉnh thành, anh cũng tuyệt đối không làm được!
Đừng nói Long Chí Minh và Long Tuấn Hạo không tin, ngay cả Liễu Gia Bình và Đường Bảo Nam cũng cảm thấy
Cao Phong có chút ngạo mạn.
Long Chí Minh yên lặng hai giây, sau đó hỏi: “Khụ, cậu Phong, cậu có cần Tập đoàn Thiên Long chúng tôi trợ giúp không? Cậu có cần gì thì Tập đoàn Thiên Long cũng sẽ không từ chối.”
“Chỉ cần có thể đuổi Tập đoàn Vitino ra khỏi giới kinh doanh Hà Nội, Tập đoàn Thiên Long tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ do dự nào.”