Chương 2757
“Một khi xuống tay với anh Phong, chắc chắn chúng ta sẽ không có cơ hội sống sót.”
“Cho nên cậu phải luôn luôn nhớ kỹ, đầu óc của anh Phong tuyệt đối không phải như chúng ta có thể tưởng tượng, lần này thật sự là anh ấy bị lỗ nặng.”
“Nhưng không sao, người luôn có lúc qua loa, tôi tin tưởng anh ấy! Anh ấy nói chờ, chắc chắn là đang chờ đợi một cơ hội.”
Nói tới đây, Long Tuấn Hạo dừng lại một chút, chép chép miệng nói: “Nhưng tôi không biết, rốt cuộc cơ hội này là gì, phải xoay chuyển như nào mới có tác dụng đây?”
Long Tuấn Hạo không biết, đương nhiên sĩ quan phụ tá càng không biết.
Kế hoạch của Cao Phong, bọn họ chỉ có thể suy đoán, không dám bình luận gì thêm.
“Anh Long, em có chút hiểu lời nói lúc trước của anh rồi.”
Sĩ quan phụ tá im lặng mấy giây, sau đó nói: “Lúc trước anh Phong thuận miệng nói chờ, thật ra là đang đợi mọi người nhận rõ thực tế, chủ động đầu hàng phải không?”
“Vậy lần này thì sao, anh ấy nói chờ, là đang đợi điều gì?”
“Chờ anh Trạch hoàn toàn tỉnh ngộ, sau đó chủ động phá vỡ cục diện bế tắc, hay là…”
Long Tuấn Hạo khẽ nhíu mày, sau đó vẫy vẫy tay tỏ vẻ không biết.
“Anh Long, em nghĩ, nếu anh Phong không chờ được kết quả anh ấy mong muốn thì sao?”
“Nói cách khác, nếu anh Trạch vẫn không tỉnh ngộ lại thì sao?”
“Anh Phong có thể sẽ trực tiếp dẫn người trừng phạt anh Trạch không?” Sĩ quan phụ tá trầm giọng hỏi lại.
Nghe đến đó, Long Tuấn Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn sĩ quan phụ tá, trong mắt rất phức tạp.
“Không thể.” Long Tuấn Hạo vốn định nói là không có khả năng, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.
Nếu thế cục vẫn cứ tiếp tục giằng co như vậy, Cao Phong có thể sẽ từ bỏ Liễu Tông Trạch không, lấy Liễu Tông Trạch là gương, giết gà dọa khỉ?
Toàn bộ căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Khoảng ba phút sau, Long Tuấn Hạo mới thở dài một hơi.
“Từ xưa đến nay, một vị tướng thành công đều phải trả giá bằng mười nghìn bộ xương khô!”
“Nếu anh Phong muốn tiếp tục đi lên phía trước, có một số việc sẽ không thể không làm.”
“Nếu thật sự tới lúc đó, thì tôi đi làm thay anh ấy.”
Long Tuấn Hạo thở dài một tiếng, đi đến cửa sổ trước mặt, nhìn về phía bầu trời bên ngoài đã tối sầm.
Sĩ quan phụ tá gật gật đầu, sau đó không quấy rầy anh ta nữa, xoay người ra khỏi phòng.
…
Trên tầng cao nhất của căn biệt thự ở khu dân cư cao cấp Bồng Thiên.
Sau khi ăn cơm tối, Cao Phong xách theo một cái ghế gấp nhỏ, ngồi lên trên sân thượng, một mình ngắm trăng.
Kim Tuyết Mai vốn định ngồi cùng anh, nhưng bị Cao Phong khuyên đi xuống.
Dù sao cũng là buổi tối, gió trên núi có chút lạnh.
Một cái ghế gấp nhỏ, bên cạnh đặt là trà xanh Tây Hồ Long Tĩnh, có thêm nửa hộp thuốc lá.
Một mình ngắm trăng cũng rất vui sướng.
Cao Phong thích loại bầu không khí này, yên tĩnh thoải mái, có tác dụng trợ giúp não bộ của anh suy nghĩ mọi việc nhanh chóng hơn.
Điện thoại Lâm Vạn Quân cũng đúng lúc này gọi tới.
Sau khi điện thoại được kết mối, Lâm Vạn Quân không nhiều lời, báo cáo hết tất cả những việc ngày hôm nay đã trải qua ở chỗ của Liễu Tông Trạch cho Cao Phong nghe.
Sau khi Cao Phong nghe xong, tiện tay phủi phủi bụi, nói: “Nằm trong dự kiến.”
Anh thật sự không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Đúng là sau lưng Cao Mỹ Lệ chính là toàn bộ nhà họ Cao.
Mỗi một bước kế hoạch của cô ta đều có mọi người trong nhà họ Cao bày mưu tính kế cho cô ta.
Hơn nữa, Cao Mỹ Lệ biết rõ, cô ta đã bị bại lộ, nhưng vẫn không rời đi mà tiếp tục ở bên cạnh Liễu Tông Trạch.
Chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ cô ta có đủ tự tin bảo đảm an toàn cho mình, còn có thể tiếp tục thực hiện các kế hoạch phía sau.
Mà kết quả cũng đúng là như vậy.