Chương 912
“Nếu đã như vậy thì cô cũng ở lại đây đi.” Vũ Hoàng Lê liếc nhìn hai người rồi thuận miệng quay sang nói với Ngô Phương Hân.
“Tôi sẽ không ngồi cạnh tên này!” Ngô Phương Hãn hừ lạnh một tiếng.
“Cô nói cái gì cơ?” Vũ Hoàng Lê nhíu mày nhìn về phía Ngô Phương Hân.
Sắc mặt Dư Văn Cường cũng trầm xuống, anh ta đi về phía này.
“Ai ai, anh Cường đừng tức giận như vậy mà, để em qua đó xem có chuyện gì cho Chị Diễm vội vàng ngăn cản Dư Văn Cường lại, sau đó lại không ngừng nháy mắt ra hiệu với Ngô Phương Hân và nói: “Ngô Phương Hân, em có chuyện gì vậy, ông chủ nhìn trúng em đó, đây chính là vinh hạnh của em!”
“Chị Diễm, anh ta chính là một tên đần độn, lại còn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, em nhất định không ngồi cạnh anh ta đầu. Ngô Phương Hân giơ tay chỉ thắng mặt Cao Phong và mắng.
Cho dù bây giờ Cao Phong có ngồi cạnh Vũ Hoàng Lê đi chăng nữa thì Ngô Phương Hân vẫn sẽ coi thường Cao Phong như bình thường.
Trong lòng cô ta, Cao Phong cùng lắm chỉ là một tay lái xe quèn của Vũ Hoàng Lê thôi.
“Cô nói linh tinh cái gì vậy?” Chị Diễm không còn vẻ mặt cười vui hớn hở như vừa rồi nữa mà bắt đầu dùng vẻ mặt lạnh tanh nhìn Ngô Phương Hân. Nhưng lúc này Ngô Phương Hân như bị kích động, cô ta không còn nhìn rõ tình huống lúc này, bỏ qua luôn vẻ mặt lạnh lùng của chị Diễm, vẫn nói linh tình: “Chị Diễm, chị không biết đâu, nhà tên này cũng ngay gần nhà em, tên đó chính là một kẻ một nghèo hai trắng, không có gì cả.
“Mấy ngày hôm trước thôi tên này vẫn còn là một kẻ đần, còn khóc nhè nữa, một kẻ thiểu năng.”
“Bop!”
Chị Diễm lập tức và một cái thật mạnh lên mặt Ngôi Phương Hân, khiến cho câu nói cô sắp sửa phun ra nuốt lại vào bụng.
Con bé Ngô Phương Hân này có phải đầu óc bị nhúng nước à? Khách hàng có chuyện gì là chuyện của khách hàng.
Người ta chỉ cần tới đây chỉ tiền thì ở đây người ta chính là thượng đế, mấy người làm phục vụ như cô chỉ có nhiệm vụ phục vụ khách hàng tốt nhất có thể, ngay cả cái điều cơ bản này cô ta cũng không biết sao?
“Chị Diễm…”
Ngô Phương Hân ôm mặt mình, mặt mày đỏ gay gọi một tiếng.
“Có phải cô không muốn làm việc ở đây nữa đúng không?” Sắc mặt chị Diễm lạnh lùng nhìn Ngô Phương Hân và hỏi.
Khi nghe Ngô Phương Hân nói về Cao Phong, sắc mặt Dư Văn Cường và Vũ Hoàng Lê đều vô cùng bối rối, nhưng thấy chị Diễm đã ra tay xử lý nên hai người cũng không nói gì thêm.
“Em..” Ngô Phương Hân bụm mặt mình, đầu cúi thấp xuống, hai tay nắm chặt không biết nên nói gì.
Mặc dù cô ta mới tới nơi này không lâu nhưng vì có dung mạo xinh đẹp, dáng người bốc lửa nên chẳng mấy chốc trở thành nhân viên được yêu thích ở đây, lúc bình thường chị Diễm lúc nào cũng rất khách khí, hiên hào với cô ta. Vậy mà lúc này lại bởi vì tên Cao Phong mà chị ấy lại bạt tai mình ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy, điều này khiến cơn giận giữ trong lòng Ngô Phương Hân như muốn bùng nổ.
Nhưng, Cao Phong là khách hàng của nơi này.
Đã là khách hàng thì chính là thượng đế, chị diễm sẽ không vì giúp đỡ Ngô Phương Hân mà đắc tội với khách hàng vậy nên cô ta chỉ có thể nghiến răng mà nhẫn nhịn thôi. Nhưng xét theo tính cách của Cao Phong thì chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.
“Anh Phong, chuyện này anh muốn xử lý như thế nào ạ?” Vũ Hoàng Lê đến gần và nhỏ giọng hỏi ý kiến của Cao Phong.
“Làm cho tất cả mấy cô này ra ngoài hết đi. Cao Phong nhẹ giọng trả lời.
“Đi đi!” Vũ Hoàng Lê phất tay ra hiệu cho Dư Văn Cường Quả thật, xảy ra chuyện thế này thì đã chẳng còn ai có tính thân hào hứng chơi tiếp nối.
Dư Văn Cường cũng không nói gì thêm mà bảo chị Diễm dẫn mấy cô gái ra ngoài. Nhưng chị Diễm vừa mới giơ tay chuẩn bị mở cửa thì cánh cửa lại bị một lực mạnh mẽ, thô lỗ mở ra.
“Ram!”
Cửa phòng theo đó mà đâm thẳng vào mặt chị Diễm, điều này càng khiến cho cơn giận của cô ta dâng trào.
“Mẹ nó! Ông mày muốn xem xem là kẻ nào mà dám bao hết những đóa hoa xinh đẹp ở đây?”
“Ông mày cho cho phép mày gọi người đẹp của ông đi à?”
Cửa phòng bị một gã đàn ông say khướt mở toang ra.
Kẻ tới là một gã đàn ông cao to, đầu cạo trọc, lúc này gã ta say đến mức đi còn không vững, gã ta đảo mắt quanh phòng một vòng rồi chỉ thắng mặt Vũ Hoàng Lê và Cao Phong mà mang.
Nửa người trên của tên đầu trọc đang cởi trần, trên người tên này có những hình xăm lớn, trên vai có một con rồng há to miệng, nhìn qua trông vô cùng gớm ghiếc.
Chị Diễm nhìn thấy tên đầu trọc này thì sắc mặt thoáng cứng đờ lại, chị ta có hơi e ngại tên này.