Chương 3961
Cao Phong không trả lời, mà là liếc mắt nhìn Lâm Đình Nam, và chỉ vào điện thoại trong tay. Lâm Đình Nam lập tức hiểu ý, vội vàng thông báo xuống dưới, chuẩn bị dùng điện thoại định vị.
“Nói đi, ai cho anh lá gan để uy hiếp tôi?”
Người ở đầu bên kia điện thoại, lại hừ lạnh một tiếng.
“Anh cần tiền hay là muốn gì? Tôi có thể cho anh hết. Anh cứ nói một con số ra đi, ba nghìn năm trăm tỷ, hay ba mươi lăm nghìn tỷ? Ba trăm năm mươi nghìn tỷ cũng được. Chỉ cần bọn họ không sao, thì tôi sẽ đưa tất cả mọi thứ của tôi cho anh.” Cao Phong trừng to mắt nói vào trong điện thoại. Đây là lời nói trong lòng anh, tuyệt đối không hề có một chút giả dối nào.
“Con mẹ nó, bớt nói mấy lời vô nghĩa với tôi đi, bây giờ đã biết hối hận rồi sao? Nhớ kỹ, rút hết người, đợi tôi chủ động liên lạc với cậu. Món nợ giữa chúng ta cũng phải từ từ tính toán, cho nên tôi nhất định sẽ liên hệ lại với cậu. Nếu để tôi biết có người tiếp tục đuổi theo, thì tôi sẽ giết một người trước, mà nếu vẫn còn người đuổi theo, thì tôi sẽ lại giết thêm một người. Nếu cậu không tin thì có thể thử xem.” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại mang theo sự uy hiếp nặng nề.
“Được, tôi sẽ không đuổi theo nữa.” Cao Phong cắn răng gật đầu, trực tiếp đồng ý.
“Còn nữa, đừng chơi trò điện thoại định vị gì đó, đây đều là những thứ mà tôi đã từng chơi rồi. Đừng đổi số, tôi sẽ liên lạc lại với cậu.” Vừa dứt lời, điện thoại trực tiếp cúp máy, hoàn toàn không cho Cao Phong bất cứ cơ hội nào để nói chuyện hay bàn về các điều kiện. Mà Cao Phong thì không có biện pháp nào khác, lúc này, Kim Tuyết Mai đang ở trong tay của bọn họ, nên anh chỉ có thể buộc phải chấp nhận.
Đợi đến khi anh gọi lại cho Kim Vũ Kiên, thì đối phương đã tắt máy.
Cao Phong thở dài một hơi, rồi chậm rãi đứng dậy.
“Cậu Phong, đã tra ra được rồi, hướng tín hiệu là phía bến Hà Nội. Tôi đã cho người đi tới đó rồi.” Lúc này, Lâm Đình Nam bước lên, rồi báo cáo với anh.
“Không cần đuổi theo.”
Cao Phong hơi phất tay, sau đó đáp: “Tất cả mọi người chỉ có thể nghe ngóng tin tức, nhưng đừng đuổi theo.”
Nghe thấy quyết định này của anh, mọi người đều có chút khó hiểu. Ngay cả Liễu Tông Trạch cũng nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
Nhưng Cao Phong lại không muốn giải thích quá nhiều, mà xoay người đi lên xe.
Không hề nghi ngờ gì, đối phương nhất định là người có thù với anh. Mà mục tiêu của bọn họ, chắc chắn không phải là muốn giết Kim Tuyết Mai. Nếu chỉ là một mục tiêu đơn giản như vậy, thì bọn họ hoàn toàn có thể trực tiếp tiến hành ám sát cô. Nhưng bọn họ lại không hề làm như vậy, mà lại cưỡng ép đám người Kim Tuyết Mai rời đi. Cho nên Cao Phong đoán, nếu bọn họ đã bắt Kim Tuyết Mai đi, vậy chắc chắn là có yêu cầu gì đó. Trước khi yêu cầu của bọn họ chưa đạt được, thì Kim Tuyết Mai chắc chắn sẽ an toàn.
Mà hiện tại việc duy nhất mà anh có thể làm được, chính là đợi bọn họ gọi điện thoại tới nói ra yêu cầu là gì. Nếu phái người tiếp tục đuổi theo sát nút thì ngược lại sẽ ép bọn họ tức nước vỡ bờ.
Nghĩ đến đây, Cao Phong lại càng không thể cho người tùy tiện tiếp tục đuổi theo nữa. Bởi vì cho dù có thể đuổi theo, thì Kim Tuyết Mai cũng đang ở trong tay bọn họ, nên anh cũng đành chịu bó tay.
Cao Phong thở dài một hơi, chậm rãi tựa đầu lên lưng ghế.
Liễu Tông Trạch nói với người bên ngoài một lúc, sau đó cũng bước lên xe.
“Anh Phong, đối phương là có chuẩn bị mà tới, cũng đã chuẩn bị sẵn mấy phương án dự phòng, cho nên đám người anh Quang Minh không kịp trở tay. Tình hình trước mắt là chị dâu Tuyết Mai, Vũ Kiên và cả Tử Hàn đã bị bắt, thím Vân và thím Bình thì sốc đến mức hôn mê. Ngoài ra…”
Nói đến đây, Liễu Tông Trạch dừng một chút, không dám tiếp tục nói nữa.
Ánh mắt của Cao Phong dại ra, im lặng mấy giây rồi hỏi: “Là tình hình liên quan đến đám người anh Quang Minh đúng không? Nói đi, tôi vẫn có thể chịu đựng được.”
Liễu Tông Trạch cắn răng, nói: “Anh Quang Minh và Đại Minh liều mạng bảo vệ chị dâu Tuyết Mai, đã có hai mươi ba anh em dưới quyền chết ngay tại trận. Còn có rất nhiều người bị thương nặng nữa, anh Quang Minh và Đại Minh cũng đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, hiện tại chưa rõ sống chết.”
Liễu Tông Trạch vừa dứt lời, thì bàn tay của Cao Phong đã siết chặt lại, cả người run rẩy không kiểm soát được. Anh đang cố hết sức để kiềm chế cơn giận và sự đau buồn trong lòng mình.
Vợ bị người ta bắt đi, anh em thì chết trận, những người còn lại thì chưa rõ sống chết. Toàn bộ tai họa liên tiếp này đều đè nặng lên người anh, khiến anh có một loại cảm giác sống không bằng chết.
Khúc Đại Minh chính là người anh em tốt nhất của Cao Phong ở thành phố hà Nội. Tình cảm giữa bọn họ chính là ăn chung xiên nướng, uống chung chai bia, rồi từ từ đi lên.
Mà Cao Quang Minh và những thuộc hạ đó của anh ta. Ngay từ đầu đã trung thành và tận tâm với Cao Phong, chưa bao giờ từng hai lòng.
Lúc trước khi Cao Phong gặp nạn phải rời khỏi thành phố Hà Nội, cùng Kim Tuyết Mai lưu lạc đến thành phố Biển Đông, khổ sở kiếm sống.
Sau khi bọn họ biết được tin nhà họ Cao gánh tội danh phản đồ trên lưng, đã liên tục tìm kiếm Cao Phong. Cuối cùng cũng tìm được anh ở thành phố Biển Đông, rồi tiếp tục bắt đầu sự nghiệp bên cạnh Cao Phong.