Chương 581
Ban đầu, Ngô Minh An còn muốn chống cự nhưng mà từng cái tát giống như một quả chùy sắt, cứ thể đánh anh ta đến nỗi đầu óc mơ màng.
“Vẫn chưa nằm xuống, xem ra là tôi đã nhẹ tay rồi.”
Cao Phong khẽ cau mày, quơ tròn cánh tay lại, lại là một cái bạt tai vang dội.
“Cộc cộc cộc.” Ngô Minh An bị tát đến nỗi thụt lùi mấy bước, bám vào một bên ghế sa lon.
Mà lúc này, anh ta lập tức hiểu ra, không nhiều lời liền nằm uỵch xuống đất, ngay cả đầu cũng không dám ngồng lên.
Lúc này, anh ta thật không ngờ lại bị tát như vậy. Mỗi cái bạt tại của Cao Phong kia cũng có thể khiến cho mắt anh ta nổidom dóm.
Trong vali kia có một tỷ. Nếu như để cho Cao Phong tát mình đến lúc hết tiền thì mình còn không bị đánh đến chết tại chỗ luôn sao?
Vì vậy, tạm thời coi như là Ngô Minh An biết sợ.
Lúc này, Cao Phong mới từ từ thu tay lại, xoa xoa cổ tay nhẹ giọng nói: “Có thể làm đau cổ tay tôi, da mặt anh quả thật là không bình thường.”
Ngô Minh An nằm trên đất cắn chặt hàm răng, nhưng cũng không dám tiếp lời.
Mẹ Ngô Minh An vội vàng chạy tới. Khuôn mặt lộ vẻ tức giận trợn mắt nhìn Cao Phong rồi từ từ đỡ Ngô Minh An dậy.
Cao Phong cũng không thèm để đến nữa, từ từ xoay người lại, cầm số tiền hơn sáu trăm triệu còn dư lại vali kia lên, đi tớibên cạnh người đàn bà trung niên kia.
“Tôi thay mặt nhà họ Ngô xin lỗi bà. Tiền này cũng chính là tiền nhà họ Ngô bồi thường cho bà.
“Tới bệnh viện kiểm tra tay đi, số tiền còn lại đủ để đóng học phí cho hai người con trai của bà.” Cao Phong lạnh lùng nói.
“Hả?” Người đàn bà trung niên sửng sốt, vội vàng xua tay nói: “Không cần đầu, không cần đầu.
“Cầm lấy đi!” Cao Phong nhét cặp da vào trong tay người đàn bà, xoay người nói: “Dù sao thì sau này bà cũng không còn cách nào tiếp tục làm việc ở nhà họ Ngô này được nữa.”
Theo bản năng người đàn bà trung niên sững người lại, đứng yên tại chỗ không biết phải làm sao.
“Bà đi đi.” Cao Phong cũng khôngquay đầu lại, khoát tay một cái.
Hai tên, vệ sĩ áo đen lập tức chạy tới, hộ tống người đàn bà trung niên rời khỏi phòng khách.
“Hừ. Minh An cũng đâu có làm gì sai, cho nên số tiền kia cũng không thể nói là nhà họ Ngô chúng tôi bồi thường.” Ngô Khánh Hiên hừ lạnh một tiếng.
Cho tới tận bây giờ ông ta vẫn không cảm thấy Ngô Minh An làm gì sai, cũng không muốn bồi thường chút nào cả.
“Sản nghiệp của nhà họ Ngô các người sẽ sớm rơi vào tay của tôi thôi, mấy trăm triệu này có đáng là gì đâu cơ chứ, hạ ha ha…”
Cao Phong chậm rãi bước, dạy dỗ trẻ con xong rồi thì cũng nên dạy dỗ cả người lớn.
Cao Kim Thành lập tức tự mình đặtmột cái ghế ở sau lưng Cao Phong.
“Anh bạn trẻ này, cậu tụ tập đám đông xông vào nhà dân, còn đánh nhân viên an ninh của nhà họ Ngô chúng tôi. Cậu thật sự cho rằng, ở cái Thành phố Hà Nội này cậu có thể một tay che trời được hay sao?” Ánh mắt Ngô An Nguyên lạnh lùng nhìn Cao Phong.
“Một tay che trời sao?” Cao Phong nghe thấy vậy thì liền dừng chân lại, suy nghĩ hai giây, sau đó chậm rãi ngồi xuống ghế. Nhìn mặt Ngô An Nguyên dẫn từng chữ một: “Ở cái Thành phố Hà Nội này, tôi chính là có thể một tay che trời đấy.”
Lời vừa nói xong, Ngô An Nguyên đột nhiên trợn tròn hai mắt, tinh thần Ngô Khánh Hiền cũng chấn động mạnh.
Toàn bộ cả phòng khách yên lặng như
Nhìn toàn bộ Thành phố Hà Nội này
to.mà xem, làm gì có ai dám nói như vậy chứ?
Ngay cả cậu Long của Tập đoàn Thiên Long, lúc nói ra những lời này cũng phải cân nhắc lại, bởi vì ở Thành phố Hà Nội này không chỉ tồn tại những người kinh doanh.
Nhưng Cao Phong này lại ngạo mạn như vậy?
Nhưng Cao Phong lại không hề cảm thấy mình đang ngạo mạn, ngồi ngay ngắn trên ghế. Cao Kim Thành đứng thẳng phía sau lưng.
“Thật là ngây thơ Một tay che trời sao? Cậu thật sự cho rằng vỏn vẹn ba mươi người này có thể dọa được nhà họ Ngô chúng tôi cúi đầu hay sao?
Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có nghĩ nhiều.” Ngô Khánh Hiện cười lạnh, rút điện thoại di động ra.
“Có giỏi thì đừng đi, cũng đừng saingười ngăn tôi gọi điện thoại.” Ngô Khánh Hiên nhìn chằm chằm vào đám người Cao Kim Thành, vẫn là đề phòng trước.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, nói: “”Chưa làm xong chuyện thì tôi chưa đi được.”