Chương 3010
“Có… Có tàu ngầm không?” Cao Phong ngơ ngác hỏi.
“Đương nhiên phải có chứ! Cậu đừng nói, đoạn đường từ bờ biển đến đảo nhà họ Cao của cậu đúng là cần dùng tàu ngầm! Lát nữa tôi sẽ liên lạc với ngành hải quân ở Đà Nẵng, nhìn xem có thể thuyên chuyển mấy con tàu ngầm không.” Diệp Thiên Long sờ trán, nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Cao Phong vô cùng phấn kích, anh cảm thấy thế giới của mình sắp sụp đổ. Diệp Thiên Long làm vậy khác nào mượn việc công làm việc tư?
“Gia chủ Long, ông làm vậy có được không?” Cao Phong hít sâu một hơi rồi hỏi.
“Sao lại không được?” Diệp Thiên Long nhíu mày.
Bốc đồng ư? Bốc đồng là được rồi.
“Ông đây chinh chiến mười năm, huân chương có thể đeo kín trước ngực sau lưng, trên người có mấy chục vết thương do súng đạn! Ngày nay Tuyết Mai gả chồng, tôi bốc đồng một lần thì có sao? Ai dám không phục?” Diệp Thiên Long vô cùng kiêu ngạo, rất có khí phách.
“Nhưng gia chủ Long, tôi không phải là đi đánh nhau. Lúc tôi đánh Cao Anh Hạo, sao ông không nói sẽ cho tôi mượn xe tăng? Xin ông tổng cộng 900 viên đạn pháo, ông còn giảm bớt xuống còn hơn 100 viên…” Nhắc đến đây, trong lòng Cao Phong lại oán hận.
Diệp Thiên Long xấu hổ hắng giọng: “Cái đó khác. Xe tăng có thể làm, nhưng bắn đại bác thì lại là chuyện khác. Bọn tôi dùng chút thì không sao, nhưng cậu lấy đi bắn nhau thì đương nhiên là không được. Bốc đồng cũng phải bốc đồng trong phạm vi cho phép, tôi nghĩ cậu cũng hiểu được điều đó.” Diệp Thiên Long nghiêm túc giải thích.
“Được rồi, tôi đã hiểu.” Cao Phong gật đầu.
Diệp Thiên Long trầm tư mấy giây, sau đó nói: “Tôi suy nghĩ xem nên thu xếp như thế nào, cậu làm việc của cậu đi. Tôi còn một yêu cầu nữa, phải làm cho gọn gàng dứt khoát, rõ ràng rành mạch.”
“Không thành vấn đề.” Cao Phong mỉm cười, lập tức đồng ý.
Hai người đều cúp máy rồi vội vàng đi làm việc của mình.
Hôm sau, lại là một ngày trời nắng đẹp hiếm gặp. Tại một nơi nhiều mưa như Đà Nẵng, thời tiết liên tục mấy ngày trời quang nắng đẹp thực sự không thường thấy. Mặt trời rực rỡ trên cao, gió biển từ từ thổi nhẹ, lướt qua mặt người, khiến người ta như đắm mình trong gió xuân, cảm xúc cũng trở nên thoải mái.
Hôm nay, Đà Nẵng vô cùng náo nhiệt. Các tinh anh và ông lớn trong các lĩnh vực ngành nghề hôm nay đều dừng công việc trên tay, xử lý đoàn xe rước dâu của Cao Phong.
Bắt đầu từ mười giờ sáng, đã có từng chiếc siêu xe xếp hàng dài tiến đến bờ biển Đà Nẵng. Hôm nay đám Long Tuấn Hạo không mấy bận rộn. Những thứ vốn do họ chuẩn bị đã được các ông lớn xử lý rõ ràng. Họ chỉ cần ra bờ biển chỉnh lại hướng đi của đoàn xe, thu xếp thành viên cho đội rước dâu là được. Có thể nhận thấy mỗi người đều rất để bụng tới chuyện này.
Lúc này, Cao Phong đứng bên bờ hòn đảo nhìn mọi người bận rộn. Từng chiếc cano lái từ xa đến đây, hoặc là từ đảo qua bên bờ bên kia, nối liền không dứt. Nhóm Long Tuấn Hạo phụ trách đội ngũ rước dâu, cho nên chuyện bên này không cần họ nhúng tay.
Lâm Vạn Quân dẫn người hầu nhà họ Cao đi qua đi lại giữa bốn hòn đảo lớn. Bốn hòn đảo lớn cộng thêm đảo trung tâm củ nhà họ Cao đều phải giăng đèn kết hoa, treo hoa đỏ thẫm vui mừng. Chuyện này giao cho Lâm Vạn Quân xử lý, Cao Phong rất yên tâm. Cao Phong mặc bộ đồ rộng rãi thoải mái ngồi bên bờ nhìn bờ biển phương xa, lấy điện thoại ra gọi cho Long Chí Minh.
“A lô? Chủ tịch Chí Minh. Đà Nẵng, vùng biển nhà họ Cao, ngày mai các chú phải đến đấy. Tôi sẽ đón Tuyết Mai đến đây, các chú chuẩn bị một chút. Tạm thời đừng nói với cô ấy, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ.” Cao Phong liên tục nói, không che giấu sự mong chờ của mình.
“Ha ha, cậu Phong, chúng tôi chờ điện thoại của cậu từ lâu rồi đây.” Long Chí Minh cười hào sảng, lập tức đồng ý. Đối với người ở thành phố Hà Nội như họ, thực tế họ càng coi trọng lễ cưới của Cao Phong và Kim Tuyết Mai. Suy cho cùng thì mấy người họ đã tận mắt chứng kiến hai vợ chồng Cao Phong bước từng bước một cho tới ngày hôm nay. Người ở Đà Nẵng, người ở Biển Đông, thậm chí bao gồm cả Diệp Thiên Long ở thu đô đều không biết Cao Phong và Kim Tuyết Mai từng trải qua bao nhiêu gian khổ. Nhưng người ở Hà Nội lại biết. Ngày nay có thể tận mắt chứng kiến hai người tu thành chính quả, cảm giác này khiến người ta mất bình tĩnh.
“Ừ, vậy thì quyết định thế nhé. Bên các chú chuẩn bị một chút đi, bên tôi có đoàn xe rước dâu, bên Hà Nội cũng phải có đoàn xe đưa dâu.” Cao Phong cười khẽ nói.
“Cậu Phong cứ yên tâm, nếu không làm xong chuyện này thì cậu cứ hỏi tội tôi.” Long Chí Minh dứt khoát nói.
“Ừ.” Cao Phong nở nụ cười, sau đó cúp máy. Kế tiếp, Cao Phong lại gọi điện thoại cho nhóm Hoàng Phủ Đao Hàn ở thị trấn Biển Đông. Dù gì Cao Phong cũng được coi là bá chủ trong giới võ sĩ ở Biển Đông. Bá chủ tổ chức lễ cưới, những võ sĩ khác nào dám không đến?
“Anh Vũ cứ yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ đến. Vậy thì chúng tôi sẽ tới Hà Nội trước, sau đó chúng ta gặp nhau, lại đi theo anh tới Đà Nẵng, anh thấy thế nào?” Nhóm Hoàng Phủ Đao Hàn cũng không hề nhiều lời. Ở thị trấn Biển Đông, tên của Cao Phong và Cao Vũ. Cái tên Cao Vũ này còn có giá trị hơn bất cứ thứ gì trong giới võ sĩ thị trấn Biển Đông.
“Được, vậy thì các cậu cũng tới Hà Nội, lúc đó chúng ta gặp nhau.” Cao Phong gật đầu cười nói.
“Không thành vấn đề. Để tôi thông báo cho mọi người. Anh chỉ cần giữ chỗ cho chúng tôi là được.” Hoàng Phủ Đao Hàn cũng cười nói.