Chương 1816
Ngày hôm nay lúc đầu mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm nhưng bây giờ nó đã bình thường lại rồi.
Thầy cắt đá dùng bàn tay nhặt những viên đá bên ngoài thạch nên, sau đó ông ta tạm thời dừng lại động tác cắt, cẩn thận quan sát khối ngọc ở bên trong.
“Ôi! Cậu Phong, thạt mất hứng! Một đao này lại ra màu xAnh Cao rồi!”
Khổng Duệ Chí thu hồi ánh mắt, ông ta không nhịn được vỗ đùi một cái, vẻ mặt của ông ta rất hối hận.
Sớm biết vậy thì vừa nãy ông ta đã ngăn cản Cao Phong, không thể để Cao Phong bán khối ngọc kia đi!
“Viên ngọc này bị cắt hỏng, cũng không liên quan gì đến chúng ta.”
Cao Phong cũng không quay đầu lại nhìn, anh chỉ cầm một viên đá nguyên thạch lên quan sát cẩn thận.
Khổng Duệ Chí Không còn gì để nói nổi Cao Phong nữa, ông ta cảm thấy suy nghĩ của Cao Phong không giống những người bình thường như ông ta.
“Được rồi, tôi không quan tâm nữa.” Không Duệ Chí thở dài một cái, sau đó ông thu ánh mắt lại không nhìn về phía đài cắt đá bên kia nữa.
Cùng lúc đó thầy cắt đá bên kia đã đánh giá kỹ vè viên ngọc phía dưới nên ông ta lại cầm dao cắt xuống tiếp.
“Màu xanh càng ngày càng nhiều, ngọc quý! Chắc chắn nó vượt qua mười hai triệu hai trăm hai mươi năm tỷ!” Có người cảm thán.
Đúng là sau khi thầy cắt đá hạ đao xuống thì mọi người nhìn thấy nhiều màu xanh hơn.
Màu xanh ngọc bích rất đẹp, nó như nước suối trong vắt vậy.
“Ha ha ha ha! Cậu Hồng, lần này anh nghe lời tôi là đúng, lần này giá còn tăng cao hơn rất nhiều!” Lê Tiểu Quyền ha ha cười to.
Bay giờ Thương Tuấn Hồng cũng rất vui vẻ, cho nen anh ta gật đầu một cái.
Chỉ cần anh a cầm khối ngọc xanh có sợi vàng này về thì chắc cahwns sẽ được mọi người trong dòng họ khen thưởng!
Lê Tiểu Quyền thấy Thương Tuấn Hồng đồng ý thì anh ta càng nên giọng, anh ta quay đầu nhìn về phía Cao Phong ở phía xa: “Cao Vũ, anh là một đồ ngu, anh thua rồi! Ha ha, thua rồi!”
Giống như có thể chửi dược Cao Phong nn Lê Tiểu Quyền rất vui.
Mà cũng vì thế mà Cao Phong đã bỏ qua một số tiền lớn, việc này càng làm cho Lê Tiểu Quyền cảm thấy sung sướng.
Nhưng mà Cao Phong không quan tâm đến Lê Tiểu Quyền, anh vẫn cẩn thận quan sát nguyên thạch ở phía trước.
“Cậu Lê, miếng nguyên thạch kia đã bán cho các cậu thì cắt hỏng cũng không liên quan đến chúng tôi đau, chúc cậu may mắn.” Khổng Duệ Chí hơi nhíu mày, sau đó ông ta không nhịn được nói.
“Ha ha, ông đang ghen tị đi.” Lê Tiểu Quyền cười lạnh một tiếng rồi quay đi.
“Keng!”
Dao cuối cùng cũng cắt xong, và một nửa viên đá được chia làm hai.
Cục xương dưới cổ của Thương Tuấn Hồng lăn hai cái, sau đó anh ta đi đến nói: “Tôi sẽ mở!”
Sau đó anh ta đẩy thầy cắt đá sang một bên, dùng tay đỡ hai bên của viên đá, rồi tách đôi nó ra.
“Được rồi! Cẩn thận một chút! Một khối ngọc lục bảo lớn kết hợp với sợi vàng đang được mở ra!” Lê Tiểu Quyền hô to để Cao Phong có thể nghe thấy.
Mọi người cũng đều nhìn cao hòn đá với vẻ mặt mong đợi, nhưng mà khi nhìn thấy rõ bên trong viên đá, thì rất nhiều người đã sửng sốt và lập tức sững sờ tại chỗ.
“Ha ha, tôi đã nói mà, cậu Hồng nghe tôi chỉ có dúng thôi!”
Ánh mắt Lê Tiểu Quyền vẫn nhìn về phía Cao Phong bên kia và không nhìn về phía viên đá đang được tách ra.
“Có mấy đứa ngu, không biết giữ lại thứ toits mà cứ chọn mấy thứ rác rưởi mà bảo bối, mọi người có thấy buồn cười khống?” Lê Tiểu Quyền hét to chỉ gà mắng chó.
Nhưng mà không có ai bật cười phối hợp với anh ta, tất cả mọi người trong san đều yên tĩnh, không có một người nào nên tiếng cả.