Chương 3866
“Không phải, chỉ có mình anh ta…” Giọng nói kia lại vang lên.
“Con mẹ nó có một người mà các cậu không ra tay! Nổ súng đi!” Sĩ quan phụ tá nghe thấy thế, lúc này yên lòng.
Nhưng mà vẫn không có một chút âm thanh nào.
Ngay lúc ba tên sĩ quan phụ tá, thậm chí bao gồm Mạnh Tuấn Phi đều có chút sốt ruột khó nén, ngoài cửa chậm rãi xuất hiện một số người.
Chỉ thấy mấy chục người thanh niên mặc đồ đen, trong tay tất cả đều là súng tự động, quay lưng về phía cửa phòng, không ngừng lùi về sau.
Súng tự động chĩa về phía trước, nhưng không ai dám nổ súng, bước chân không ngừng lùi về sau, lại lùi về phía sau…
Giống như lúc này ở trước mặt bọn họ, có một con mãnh thú vô cùng khủng bố.
“Con mẹ nó! Các người tới đây đi!”
“Rất trâu bò có phải không? Nhiều người có phải không?”
“Ông đây chỉ có một mình, tới đây đi!”
Bên ngoài lại truyền tới giọng Long Tuấn Hạo, sau đó Long Tuấn Hạo nhanh chóng đi tới trước vài bước.
Mà mấy chục người thanh niên mặc đồ đen kia thì nhanh chóng lùi về sau vài bước theo bản năng, căn bản không dám cứng đối cứng với Long Tuấn Hạo như vừa rồi.
Cuối cùng mấy chục người thanh niên chậm rãi lùi vào trong phòng, mà bóng dáng Long Tuấn Hạo, cũng bày ra trước mặt mọi người.
“Mẹ nó!”
“Mẹ kiếp!”
“Phù!”
Mạnh Tuấn Phi, cùng với ba tên sĩ quan phụ tá thấy rõ bộ dạng của Long Tuấn Hạo xong, toàn bộ đều mở to hai mắt nhìn.
Đặc biệt là ba sĩ quan phụ tá, thậm chí quên luôn cả vết thương trên người, trực tiếp quên đi đau đớn.
Trên bầu trời vang lên một tiếng, anh Hạo tôi lóe sáng ra sân!
Chỉ thấy lúc này, toàn thân từ trên xuống dưới của Long Tuấn Hạo, buộc vô số thuốc nổ, ngòi nổ, lựu đạn…
Từ trên xuống dưới, trước ngực sau lưng, cánh tay, chân, tất cả những chỗ có thể buộc, đều buộc lượng lớn bom lựu đạn.
Thậm chí ngay cả trên đầu anh ta, đều dùng băng dính cố định một túi thuốc nổ.
Toàn thân từ trên xuống dưới, từ đầu tới chân, ngoại trừ mặt không có thuốc nổ bao trùm, những chỗ khác đều bị thuốc nổ phủ kín.
Thân khoác lựu đạn, trên đỉnh đầu buộc túi thuốc nổ!
Tạo hình này bạn dám tin không?
Con mẹ nó đây rõ ràng là một người bom mà!
Mà Long Tuấn Hạo còn tay trái cầm một kíp nổ, tay phải cầm một cái bật lửa, trợn tròn mắt cất bước đi vào phòng.
Mạnh Tuấn Phi ngây dại, ba tên sĩ quan phụ tá ngây ngẩn cả người, mấy chục người thanh niên ở trong phòng, cùng với mấy trăm người thanh niên ở bên ngoài, cũng là trong lòng sợ hãi không thôi.
Cuối cùng ba tên sĩ quan phụ tá cũng hiểu rõ, vì sao thuộc hạ của bọn họ không dám nổ súng.
Con mẹ nó như vậy có thể nổ súng được sao?
Đổi lại là bọn họ, cũng không dám ra tay!
Không cẩn thận bắn trúng một trái bom, vậy thì thuốc nổ từ trên xuống dưới người Long Tuấn Hạo đều sẽ kích nổ.
Nhiều thứ như vậy cùng kích nổ, đừng nói là mấy bọn họ, cho dù là cả căn phòng, thậm chí là mấy trăm mét xung quanh, đều sẽ bị ảnh hưởng tới?
“Thế nào? Có trâu bò hay không?”
“Có thấy trâu bò không?”
Long Tuấn Hạo cười mải, nhìn mọi người hỏi.
“Tới đây! Nổ súng bắn tôi đi!”
“Trên người ông đây có hai mươi lăm cân thuốc nổ, hai mươi lựu đạn, tới đây, bắn tôi đi!”
Lúc này Long Tuấn Hạo chỉ có một thái độ, cầu xin bắn anh ta!
Nhưng không ai dám bắn.
Con mẹ nó, quá, quá trâu bò!
Chuyện này không phải chuyện người dám làm!