Chương 2742
Rất nhiều người vào lúc rảnh rỗi ở quán bar hội họp sẽ đem chuyện này ra làm chủ đề nói chuyện.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã lan truyền vạn dặm.
Sự việc Cao Phong cưỡng đoạt bạn gái của anh em mình, cắm sừng anh em minh, đã hoàn toàn lan truyền khắp cả thành phố Hà Nội rồi.
Ngược lại, Khối tập đoàn Đế Phong và Khối tập đoàn Phong Hạo là người trong cuộc lại hoàn toàn không nhắc đến một chữ, mỗi bên đều dừng lại ở vị trí mà mình nên dừng.
Cao Phong nói một câu, ít nhất những người dưới trướng anh, sẽ không dám tùy tiện thảo luận hay đánh giá, lại càng không dám can thiệp nửa phần.
Khu vực phía nam thành phố Hà Nội lúc này.
Liễu Tông Trạch đã mang theo hơn mười nghìn người cấp dưới và ở lại nơi này.
Anh ta vừa vặn có một căn nhà ở bên này, thế nên có thể đưa Cao Mỹ Lệ vào đây ở.
Còn những cấp dưới của anh ta thì tự mình thuê nhà ở xung quanh, nếu như không được thì dựng tạm nhà thép sống đỡ một thời gian.
Hơn ba mươi nghìn người của Long Tuấn Hạo kia thì ở khu vực phía bắc của thành phố Hà Nội, hai bên cách nhau khá xa.
Bất kỳ ai cũng có thể thấy được, hai bên xem như đã thật sự tách ra.
Sau khi Liễu Tông Trạch đưa Cao Mỹ Lệ vào phòng, thì lập tức ra ngoài một mình, gặp mấy tên sĩ quan phụ tá cấp dưới.
Trong phòng, Liễu Tông Trạch ngồi trên ghế, năm sáu tên sĩ quan phụ tá và tiểu đội trưởng ngồi ở kế bên.
Trên hành lang bên ngoài, còn có mười mấy người thân tín của Liễu Tông Trạch đều đang lẳng lặng chờ đợi.
Điện thoại Liễu Tông Trạch lúc này đang đặt ở trong tay.
Anh ta cũng không biết mình đang đợi cái gì, chỉ là cảm thấy sẽ có người gọi điện cho mình.
Thế nhưng, không hề có.
Bất kể là Cao Phong hay là Long Tuấn Hạo đều không gọi điện thoại cho anh ta.
Liễu Tông Trạch lúc này rõ ràng đã bình tĩnh hơn một chút.
Mặc dù sắc mặt vẫn âm trầm và tức giận như cũ, nhưng so với trước đây, đã tốt hơn không ít.
“Anh Trạch, sao anh không ngồi ở vị trí chủ tọa?”
Bỗng nhiên, một tên sĩ quan phụ tá lên tiếng hỏi.
Vị trí Liễu Tông Trạch ngồi lúc này, nếu như nghiêm khắc mà nói thì chỉ tính là vị trí thứ hai, vị trí đầu não vẫn còn để trống như cũ.
Nếu là trước đây thì chuyện này cũng là bình thường. Bởi vì cho dù Cao Phong không có mặt, cũng không ai dám tùy tiện ngồi vào vị trí đầu não.
Nhưng cho đến lúc này, Liễu Tông Trạch đã cắt đứt với Cao Phong nên đương nhiên phải tự mình phong vương mới đúng.
Liễu Tông Trạch hơi quay đầu, nhìn qua vị trí đầu não với ánh mắt ngẩn ngơ.
Một lúc sau, vẫn xua tay nói: “Thôi đi, tôi ngồi ở vị trí này thoải mái quen rồi.”
Mấy người kia liếc nhìn nhau, không tiếp tục nói nữa.
Liễu Tông Trạch ngừng lại một chút, sau đó hỏi: “Tôi muốn biết, làm thế nào các cậu biết được tin tức đó?”
“Là ai nói với các cậu tôi ở khách sạn Minh Quân xảy ra chuyện? Thậm chí, ngay cả việc Mỹ Lệ bị ức hiếp cũng biết được?”
Liễu Tông Trạch hơi híp mắt lại, nhìn về những người đó.
Anh ta không phải là kẻ ngốc.
Lúc đó lửa giận dâng lên, Liễu Tông Trạch vốn dĩ không có thời gian nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ sau khi bình tĩnh hơn một chút, anh mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Liễu Tông Trạch biết rõ, anh ta vốn dĩ không gọi điện thoại bảo những người cấp dưới này qua đó.
Nhưng những người này lại lòng đầy căm phẫn lập tức kéo đến, hơn nữa còn muốn giúp bản thân bảo vệ công lý, chuyện này có chút kỳ quái.
“Em đã nghe được từ đội trưởng đội ba.” Một sĩ quan phụ tá lập tức đáp lại.
“Em nghe đội trưởng đội bốn nói.” Đội trưởng đội ba nghe vậy thì sững sờ, cũng vội vàng xua tay.
Đội trưởng đội bốn lập tức lắc đầu nói: “Em nghe cấp dưới nói, nói chung là thoắt cái cũng đã lan truyền khắp nơi rồi.”
“Rất nhiều người đều nói về chuyện này cùng một lúc, vốn dĩ không biết ai là người nói ra đầu tiên.”
Những người này đều không ngừng nói, không biết ai là người đầu tiên truyền ra tin tức này.