Chương 2210
Cho nên trọng lượng lời nói của anh cũng đã tương đối nặng.
“Số tiền này cũng không phải mang đến để khoe khoang, mà là cho mọi người.” Lại một câu nói làm cho tất cả mọi người im lặng.
Điều này làm cho giọng nói của Cao Phong rõ ràng truyền vào trong tai của mỗi người.
“Vừa rồi có người thuê nói không muốn thuê nữa, bây giờ đứng ra đi, tôi trả lại hết cho mọi người.”
“Tiền, tôi không thiếu! Muốn thì ra lấy đi.”
Cao Phong đứng ở trên trần xe khoát tay, nhìn về phía hơn năm trăm người thuê.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác tại chỗ.
Nếu là trước đó, chắc chắn sẽ có rất nhiều người, tranh nhau chen lấn đến lĩnh tiền rồi rời đi.
Nhưng Cao Phong vừa mới hạ quyết định giảm mười phần trăm tiền thuê cho tất cả người thuê…
Nếu đi, chẳng phải sẽ bị lỗ sao?
Trừ chuyện đó ra, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Tiền, ai cũng muốn.
Nhưng một khi nhận số tiền này thì sẽ mất đi cơ hội kiếm tiền tại khu phố thương mại Kiên Thành.
Bọn họ đã dám giao tiền thuê khu phố thương mại Kiên Thành, vậy đã nói rõ rằng nơi này có thể đem đến lợi ích cho bọn họ.
Chi hai mươi triệu tiền thuê, ít nhất phải thu lại được đến sáu mươi triệu.
Chi hai trăm triệu tiền thuê, một năm bọn họ ít nhất cũng phải kiếm được sáu trăm triệu.
Không có ai ngu cả.
Nếu không kiếm được tiền nhưng được bồi thường, ai muốn thuê tiếp nữa đây?
Cho nên, đối với lợi ích mà bọn họ kiếm lại được, thật ra tiền thuê chỉ là một con số nhỏ.
Rất nhiều người phải chen lấn vỡ đầu để vào được khu phố thương mại Kiên Thành, để bọn họ từ bỏ, bọn họ làm sao bỏ được?
Mục đích bọn họ gây chuyện quả thật không phải là ngừng thuê, mà là muốn có được quyền lợi nên có!
“Tôi nói với mọi người, anh ta đang áp chế dư luận đấy, cho nên anh ta mới dễ thỏa hiệp như vậy.”
“Về sau, không chừng còn xảy ra chuyện như vậy nữa nên là bây giờ tôi sẽ là người đầu tiên lên lấy lại tiền thuê!”
Tên thanh niên liếc nhìn Dương Đông Huy một cái, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài, đi lên phía trước bắt đầu lấy lại tiền thuê mặt bằng.
Có chuyên viên tại chỗ tiến hành thanh toán, không tới hai phút họ đã xác nhận xong thông tin rồi nhanh chóng giao tiền cho nam thanh niên.
Không có bất kỳ thứ gì được giữ lại.
“Tôi không thích bắt ép ai cái gì cả. Nếu muốn lấy lại tiền thuê mặt bằng vậy thì ai muốn cứ tiếp tục lên lấy lại tiền thuê mặt bằng.”
Cao Phong nhìn năm trăm người thuê mặt bằng trước mặt, lạnh lùng nói.
Một số người không khỏi nuốt nước bọt vài lần, sau đó lao về phía trước lĩnh tiền.
Một người cầm đầu, mười người theo sau.
Chỉ trong nháy mắt, đã có không dưới năm mươi người lấy lại tiền thuê mặt bằng.
Một số người còn lại ngo ngoe, muốn chọn thời điểm thích hợp đi lên thì bị người bên cạnh kích động vài câu rồi cũng không chờ được nữa mà bước lên.
Chỉ là về phía sau, số người càng ngày càng ít.
Tiền mặt được chất thành núi, số lượng còn lại vẫn còn rất nhiều, có cầm vài trăm tỷ đi thì cũng không tính là gì.
“Lúc trước anh nói là giảm 10% tiền thuê nhà là thật hay giả?” Đột nhiên trong đám đông có một người cất tiếng hỏi.
“Lúc này tôi đang đối mặt với toàn bộ nhân dân của Việt Nam, vậy nên anh nghĩ sao?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.
Người này nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi! Vậy không tôi sẽ không rút nữa! Tôi sẽ tiếp tục thuê!”
“Tôi, tôi cũng sẽ tiếp tục thuê!”
“Cứ xem lại đã, không được thì đi.”
Những người còn lại đều đứng yên một chỗ, không có ai lên lấy lại tiền thuê.
Có khoảng một trăm người lấy lại tiền thuê mặt bằng, lúc này bọn họ đều đứng ở một bên khác, cố ý cầm tiền đi khoe khoang trước mặt mọi người.