Chương 3192
Mọi người lại cảm thấy rất buồn cười. Thái độ ngay thẳng của Long Tuấn Hạo thật đúng là khiến cho người ta không thể làm gì được.
“Cậu Hạo, tôi thấy cậu chuẩn bị một tòa thành có thể sẽ không đủ đâu.”
Đúng vào lúc này, bác sĩ phụ trách kiểm tra thân thể của Cao Phong tươi cười bước vào.
Theo phía sau còn có hai nữ bác sĩ, khuôn mặt đều mang vẻ vui tươi.
Mà Kim Tuyết Mai được các y tá đi theo sát đang đi sau các bác sĩ.
“Ý, ý gì vậy?” Long Tuấn Hạo hơi ngớ người.
Cao Phong từ trên giường bệnh ngồi thẳng dậy, căng thẳng nhìn Kim Tuyết Mai.
Bác sĩ cũng không dám thừa nước đục thả câu trước mặt Cao Phong, cười nói: “Anh Phong, thân thể cô Tuyết Mai không có gì đáng ngại.”
“Thai nhi trong bụng cũng vô cùng khỏe mạnh, phát triển rất tốt.”
“Có điều cô Tuyết Mai có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần uống chút thuốc an thần dưỡng thai là được.”
Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Cao Phong không nhịn được thở phào một hơi, vội vàng đón lấy Kim Tuyết Mai ngồi xuống bên cạnh mình.
Lúc này Kim Tuyết Mai tựa như có chút ngượng ngùng, sắc mặt ửng đỏ, ngoan ngoãn nghe lời ngồi bên cạnh Cao Phong.
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.” Rốt cuộc, trái tim treo lơ lửng của Cao Phong cũng rơi xuống.
“Vậy vừa rồi cô nói tôi chuẩn bị một tòa thành không đủ đâu là có ý gì vậy?” Long Tuấn Hạo hỏi.
Nữ bác sĩ kia vừa cười vừa nói: “Bởi vì, cô Tuyết Mai là mang thai đôi.”
“Hả?”
Trong nháy mắt, Cao Phong và đám người Long Tuấn Hạo đều ngẩn ra.
Ngay sau đó, Cao Phong lập tức trợn to hai mắt, vô cùng kích động nhìn Kim Tuyết Mai.
“Có thật không?” Lúc này, trong lòng Cao Phong cảm giác giống như ăn phải mật ngọt vậy.
“Ừ, đúng vậy…” Kim Tuyết Mai ngượng ngùng gật đầu.
“Hoàn mỹ, quá tốt rồi.”
Cao Phong lập tức quơ tay múc chân, không cẩn thận làm động đến vết thương trên người, đau đến mức nhe răng toét miệng.
Thế nhưng anh vẫn nhịn đau, kích động đến mức nói năng hỗn loạn.
Nhìn thấy Cao Phong như vậy, mọi người đều không khỏi tức cười.
“Xem ra tôi phải nói chuyện với bên công ty Ferrari và Lamborghini một chút để thu mua lại rồi.” Liễu Tông Trạch sờ càm suy nghĩ.
“Quá tốt, quá tốt rồi, là con trai hay con gái vậy?”
Cao Phong không ngừng xoa xoa tay, vội vàng hỏi một câu.
“Chuyện này…”
Nữ bác sĩ nghe vậy thì hơi sửng sốt, thế nhưng lại không mở miệng nói tiếp.
Dựa theo quy định, giới tính của đứa bé chắc chắn không thể tùy tiện khai báo cho người nhà.
Nhưng mà đối với Cao Phong, quả thật bọn họ không dám giấu giếm.
Tuy nhiên, Kim Tuyết Mai cũng nói không cần phải cố ý kiểm tra giới tính, nếu biết thì cũng không cần phải nói với cô.
Vì thế bác sĩ phụ trách kiểm tra cũng không cố ý kiểm tra vấn đề đó.
“Cao Phong, là em không cho bác sĩ kiểm tra giới tính.”
“Dù sao thì cho dù là con trai hay con gái, đều là con của chúng ta mà, anh cũng không thể quá thiên vị con gái được.”
Kim Tuyết Mai đưa tay chỉ vào người Cao Phong, nhịn cười nói.
“À… được, không xem cũng được, dù sao cũng đều là con của anh mà, ha ha!”
Cao Phong vừa nói xong lại không nhịn được cười lớn.
Mọi người cũng vô cùng vui vẻ, đồng loạt chúc mừng Cao Phong.
Chốc lát sau, mấy người bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, còn Long Tuấn Hạo thì ra ngoài trông chừng, để không gian lại cho Kim Tuyết Mai và Cao Phong.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc, kế đó Cao Phong lập tức giục Kim Tuyết Mai đi nghỉ ngơi, dù sao thì cô cũng đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi rồi.
Vốn dĩ Kim Tuyết Mai còn muốn trông nom chăm sóc Cao Phong, thế nhưng suy nghĩ đến việc mình vẫn còn đang mang thai nên không từ chối nữa.