Chương 2569
“Công ty Bất động sản Phong Vũ chính là công ty của anh Phong đấy.” Cao Mỹ Lệ vội vàng giới thiệu.
“À… Chuyện này… Xin chào cậu Phong! Mời cậu vào, mời cậu vào!” Trong mắt mẹ Cao Mỹ Lệ hiện lên chút bối rối, sau đó vội vàng dùng giọng điệu vô cùng cung kính.
“Ào!”
Mà lúc này cha Cao Mỹ Lệ đang ngồi đọc báo trên sô pha cũng run lên một cái, tờ báo trong tay run run, sau đó ông lại vội vàng giơ lên.
Nhưng khi Cao Phong liếc mắt qua, bàn tay của ông có sự run lên nhè nhẹ khó nhận ra.
Trong lòng Cao Phong than thẹ.
Chẳng lẽ câu nói người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc là thật sao?
Liễu Tông Trạch, thật sự không phát hiện ra chút khác thường nào sao?
Liễu Tông Trạch trong Khối tập đoàn Đế Phong vốn giữ chức quân sư cố vấn, thì đầu óc nhất định sẽ không tệ được.
Nhưng mà lúc đối mặt với người nhà Cao Mỹ Lệ lại giống như thiếu mất một sợi gân trong đầu.
“Khụ khụ khụ.” Cao Mỹ Lệ hơi giật mình, vội vàng ho khan một tiếng.
Mẹ Cao Mỹ Lệ cũng sửng sốt một hồi, sau đó cười nhẹ nhàng, từ từ thu hồi thái độ cung kính kia.
“Dì không cần quá khách khí, gọi cháu Cao Phong là được.”
Trên mặt Cao Phong có ý cười nhẹ, sau đó anh đi vào theo vào phòng, đôi mắt quét nhẹ qua, mỗi cách bài trí và các chi tiết nhỏ trong phòng đều thu hết vào mắt.
“Cha! Khách tới rồi, sao người vẫn chưa chịu dậy chào hỏi thế? Anh Phong cũng là khách quý đó!”
“Toàn bộ thành phố Hà Nội có ai mà không muốn mời anh Phong tới nhà làm khách chứ?” Cao Mỹ Lệ dẫn hai người đi tới cạnh ghế sô pha, vừa oán trách vừa nói với Cao Dật Sơn.
Cao Dật Sơn chính là cha của Cao Mỹ Lệ.
“Sao vậy? Thân phận cao quý, hạ mình đến nhà chúng ta như rồng tới nhà tôm đó hả?”
“Loại lời nói khách sáo và dối trá như thế này không hợp với cha.” Cao Dật Sơn lạnh nhạt mở miệng, giọng điệu vô cùng cứng rắn.
Điều này cho người ta một loại cảm giác về tác phong chính trực ngay thẳng, lời ăn tiếng nói đều có ý tứ.
Nhìn sơ qua thì đúng là giống dáng vẻ vừa mới học cấp tốc, diễn xuất quá cứng nhắc.
“Khụ khụ…” Liễu Tông Trạch ngại ngùng cười một tiếng, sau đó điên cuồng nháy mắt với Cao Phong.
“Cha! Tốt xấu gì anh Phong cũng là khách mà.” Cao Mỹ Lệ có hơi xấu hổ nói.
“Không sao cả! Cho dù Cao Phong ở vị trí nào thì trước mặt chú Sơn cũng chỉ là con cháu thôi.” Cao Phong cười nhạt một tiếng.
“Cái này cũng không tệ lắm.” Cao Dật Sơn buông tờ báo xuống, chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.
Cao Phong cũng không có ngồi, mà nhìn quanh bên trong phòng một vòng.
Một giây sau, ánh mắt Cao Phong đã nhìn chằm chằm vào một cái hộp trên khung cửa, một cái món đồ giống như cái hộp nhỏ.
Cao Phong híp mắt lại dường như là đang tự hỏi cái gì đó.
“Anh Phong, đó là máy kiểm tra sương mù đấy, nếu như trong nhà xảy ra hỏa hoạn tạo ra khói mù thì nó sẽ cảm ứng được, sau đó nó sẽ báo động.”
Không đợi Cao Phong mở miệng hỏi thăm thì Cao Mỹ Lệ đã chủ động mở miệng giải thích.
“À! Đúng là rất hiện đại.” Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu và nói một cách tùy ý, sau đó lại nhìn một cái nữa thì mới ngồi xuống trên sô pha.
Mặc dù Cao Phong không có ngẩng đầu lên nhưng anh có thể nhạy cảm cảm nhận được, Cao Mỹ Lệ và cả Cao Dật Sơn đều đồng loạt thở ra một hơi.
“Khụ khụ…” Cao Phong nhịn không được muốn cười, anh vội vàng tằng hắng một cái để che giấu xấu hổ.
“Cái này…” Đúng lúc này, mẹ Cao Mỹ Lệ đang bưng hai ly trà tới, có hơi do dự nói.
“Dì cứ gọi cháu là Cao Phong hoặc cậu Phong cũng được.” Cao Phong thản nhiên gật đầu.
“Được rồi! Như cậu Phong à! Vừa rồi tôi nghe thấy cậu ho khan, hay cậu uống một chút mật ong cho thấm giọng đi.”
Mẹ Cao Mỹ Lệ bưng ra hai ly nước mật ong, để ở trước mặt Cao Phong và Liễu Tông Trạch.
“Cảm ơn dì.” Cao Phong cười mỉm nói cảm ơn.
Mà lúc này Liễu Tông Trạch thì giống như choáng váng, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha.
Dù sao ngồi đối diện cũng là cha vợ tương lai của anh ta, dáng vẻ nghiêm túc cứng rắn nên anh ta thật sự không dám khinh suất chút nào.
Cho nên nhìn tình huống lúc này lại giống như Cao Phong mới là người tới gặp mặt cha vợ, mà Liễu Tông Trạch lại giống như lái xe.
Lúc này Cao Mỹ Lệ cũng không nói lời nào, trong lòng cô ta cũng đang rất hồi hộp.