Chương 3348
“Ông cụ, ông chủ, Lâm Thừa Khải đến diện kiến ạ.”
Một tên bảo vệ của nhà họ Diệp khom người tiến lên, giọng nói vô cùng cung kính.
“Cái gì cơ? Cậu ta đến đây làm cái gì nữa?” Ông cụ nhà họ Diệp hơi sững sờ.
Diệp Thiên Long dừng lại hai giây, hừ lạnh một tiếng nói: “Đúng là ức hiếp người quá đáng.”
“Đây là vừa xử lý Cao Phong xong, lập tức đi đối phó với nhà họ Diệp chúng ta mà không thể nào chờ đợi thêm được nữa sao?”
Lời vừa dứt, Diệp Thiên Long cởi áo khoác ra, bước ra ngoài.
Bản thân Cao Phong bị bắt, Kim Tuyết Mai đau lòng muốn chết, anh không giúp được gì đành phải nín nhịn trong lòng.
Lâm Thừa Khải này còn nhiều lần đến tận cửa khiêu khích. Tuy Diệp Thiên Long ông đã cởi bỏ áo lính nhưng cậu ta thật sự coi ông là trái hồng mềm có thể dễ dàng gây khó dễ sao?
Ông cụ nhà họ Diệp khẽ cau mày, cũng bước đi đằng sau.
Mấy người vừa mới ra đến cửa đã thấy Lâm Thừa Khải đi đến hướng này dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ nhà họ Diệp.
Cả người mặc một bộ đồ tối màu, sau lưng còn cõng theo mấy cây trinh nữ.
Lối ăn mặc thế này khiến cho mọi người sững sờ.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Nhưng bên trong sân nhà của nhà họ Diệp vẫn đèn đuốc sáng choang.
Cho nên tầm nhìn cũng không bị hạn chế.
Lâm Thừa Khải ăn mặc áo gai giản dị, trên người vác theo cây trinh nữ.
Cái này… Là tình huống gì đây?
Vốn dĩ Diệp Thiên Long đang nổi giận đùng đùng. Lúc này lại nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy mơ hồ.
Ông cụ nhà họ Diệp lại nhíu mày, trong lòng cực kỳ nghi ngờ, không hiểu gì cả. Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được gì.
“Ông cụ, ông chủ, bởi vì Tướng Lâm muốn đi qua đây nên chúng tôi không ngăn cản…”
Một tên vệ sĩ của nhà họ Diệp vội vàng chạy lên, vô cùng sợ sệt báo cáo.
Nói thế nào đi chẳng nữa thì Lâm Thừa Khải cũng là người có cấp hàm. Cho nên, những vệ sĩ bọn họ mãi mãi chỉ là tay sai.
“Trung tướng Long, ông cụ Diệp.”
Lúc này, biểu cảm trên mặt Lâm Thừa Khải lại không hề kiêu ngạo như ban sáng.
Thay vào đó là vẻ mặt đầy áy náy và vô cùng căng thẳng, bất an.
Diệp Thiên Long chậm rãi nhíu mày, nhìn Lâm Thừa Khải không nói lời nào.
Trái lại, ông ta muốn nhìn xem, trong hồ lô của Lâm Thừa Khải là loại thuốc gì.
“Trung tướng Long, tôi tới để chuộc tội với ngài.”
Một câu tiếp theo của Lâm Thừa Khải khiến cho toàn bộ mọi người ngây ngốc.
Cho dù là Diệp Thiên Long hay là Trọng Dương Bình, cho dù là mấy tên vệ sĩ của nhà họ Diệp hay là ông cụ nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Đến để chuộc tội?
Lâm Thừa Khải đến để chuộc tội với Diệp Thiên Long sao?
Lúc này, nhìn trang phục của anh ta giống như là không hề đùa.
Nhưng mà, sao anh ta lại đến để chuộc tội với Diệp Thiên Long chứ?
Ban ngày, Lâm Thừa Khải đắc ý, vênh mặt sai khiến người khác như vậy mà?
Tay cầm con dấu của Thống đốc, ngang nhiên tự nâng cao địa vị của mình, vô cùng kiêu ngạo, dường như anh ta chẳng thèm coi ai ra gì cả.
Khi nó, tất cả mọi người đều bị anh ta lấn át, kiêu ngạo đến nỗi mà e rằng lỗ mũi cũng hướng lên trời.
Bây giờ, mới có nửa ngày trôi qua, thái độ của anh ta đã thay đổi chóng mặt thế này?
Rốt cuộc là vì điều gì mà lại khiến thái độ của anh ta thay đổi chóng mặt như vậy?
Giờ khắc này, trong đầu Diệp Thiên Long và ông cụ nhà họ Diệp chợt nảy lên, kế tiếp đó là trợn tròn mắt nhìn.
Nhất định là ở bên kia, Cao Phong đàm phán với ông Trần đã có kết quả rồi.
“Cậu đừng vội tạ lỗi với tôi. Cậu mau nói cho tôi biết bây giờ, Cao Phong thế nào rồi?”
Diệp Thiên Long tiến lên một bước, nhìn Lâm Thừa Khải hỏi.
Ban đầu, Lâm Thừa Khải hơi sững sờ, sau đó lại im lặng cúi đầu, rồi chậm rãi cởi áo gai trên người ra.
“Bộp.”
Dưới con mắt của mọi người, Lâm Thừa Khải trước đem sau lưng kinh điều bắt lại, lại đem trên người áo gai rút đi, lộ ra nửa người trên.
Sau đó, động tác của Lâm Thừa Khải nghiêm túc, cẩn trọng. Mặt hướng về phía Diệp Thiên Long, trực tiếp quỳ một chân.
“Trung tướng Long, chuyện ban ngày là tôi có tội.”
“Mong ngài có thể khoan dung độ lượng, tha thứ cho tôi lần này.”
Lâm Thừa Khải chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ chân thành.
Qùy một chân, đến để tạ lỗi?
Tình cảnh này làm cho tất cả mọi người đều bị ngây ngốc.
Tất cả mọi người bọn họ chợt nhớ ra, ban ngày, lúc Cao Phong bị người ta dẫn đi cùng từng nói những lời này.