Chương 3715
Cho dù bọn họ có hơn hai trăm ngàn người, nhưng mà nhờ vào hai mưu kế trước đó của Cao Phong, chúng đã bị giết chết gần tám chục ngàn người rồi.
Hiện tại, quân số của bọn chúng đông nhất chỉ ở mức một trăm năm chục ngàn người mà thôi.
Mà đám người ở phía sau lưng Đức Khánh lúc này có hơn một trăm hai chục ngàn người.
Chắc chắn không nên có nhiều người như vậy chứ!
Nhưng mà một trăm ngàn người này lại từ đâu đến vậy, là bạn hay là kẻ thù đây?
Long Tuấn Hạo nhíu chặt hàng lông mày, cầm ống nhòm không ngừng quan sát.
Một trăm ngàn người này hoàn toàn không mặc chung một loại quần áo, ngược lại còn chia làm ba loại.
Xem ra bọn họ hoàn toàn không thuộc cùng một thế lực.
“Đừng kích động, phía sau bọn họ vẫn còn không ít hỏa lực nặng đâu.”
“Có lẽ bọn họ đến từ đội pháo binh.”
Liễu Tông Trạch vỗ vỗ bả vai của Long Tuấn Hạo, nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Hàng chân mày của Long Tuấn Hạo cau chặt lại, điều chỉnh tiêu cực của ống nhòm, nhìn về phía sau của một trăm ngàn người kia.
“Xe tăng lội nước, pháo dã chiến tầm xa, súng rocket chống tăng RPG loại tối tân nhất…”
“Đầu đạn nổ chống tăng? Còn có đạn hợp kim xuyên giáp chuyên dụng…”
Long Tuấn Hạo nhìn thấy những thứ đó, không nhịn được rơi vào trầm mặc.
Những loại hỏa lực nặng vô cùng hùng mạnh này, nếu như cùng lúc tiến công, e rằng có thắt cổ hai trăm ngàn người cũng không dùng nhiều thời gian tới vậy.
“Ha ha ha, còn dám ngông cuồng hay không?”
Đức Khánh cười ha ha một tiếng, tiến lên phía trước một bước, trực tiếp đi ra khỏi đám người.
Trước đó ông ta cứ núp phía sau một đám người, đương nhiên là vì bảo vệ bản thân mình thật tốt.
Bây giờ ông ta đã chủ động bước ra rồi, tất nhiên là phải được nước lấn tới một phen.
Ông ta tin tưởng, lúc này một trăm ngàn người này xuất hiện, nhất định có thể làm chấn động đám người của Long Tuấn Hạo.
“Ha ha! Tiếp tục ngông cuồng đi! Xem thử xe tăng của mấy người nhiều hay là xe tăng của chúng tôi nhiều?”
Đức Khánh ha ha cười to, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ giễu cợt và khinh thường, trong lòng càng ngập tràn nỗi phấn khích.
“Đùng đùng đùng đùng!”
Mà khi ông ta vừa dứt lời, đột nhiên từng mảng đất cát lớn dưới chân ông ta bị nổ tung tóe.
Từng viên đạn một nổ vang dưới chân ông ta, khiến cho Đức Khánh muốn động đậy cũng không dám động.
“Lúc không nói với ông, tốt nhất là ông nên câm miệng lại.”
“Đừng bao giờ nghi ngờ lá gan của khối tập đoàn Phong Hạo.”
Liễu Tông Trạch chậm rãi thu hồi súng tiểu liên, hừ lạnh một tiếng nói.
Đức Khánh trợn to hai mắt, nghiến chặt hàm răng, vẫn chọn lựa quay trở về đứng trong đám người.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của đám người Long Tuấn Hạo đều đặt trên một trăm ngàn người vừa mới đến kia.
Đám người đó từ từ tiến về phía trước, cách đám người Long Tuấn Hạo và Đức Khánh ở phía bên này khoảng chừng một trăm thước mới ngừng lại.
Ngay sau đó, ba lá cờ được dựng thẳng lên chỉ trong chớp mắt.
“Sh*t! Khó trách ông Trần lại lo lắng tình hình ở phía bên biên giới như thế.”
“Thì ra là những tên giặc cướp này thực sự có chỗ dựa lớn mạnh ở nước ngoài.”
Sau khi Liễu Tông Trạch nhìn thấy ba lá cờ này, nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.
Ba lá cờ này tượng trưng cho ba cường quốc khác nhau!
Mà lúc này, ba nước bọn họ phái ra một trăm ngàn bộ binh, rốt cuộc là đang tính toán làm cái gì?
E rằng, tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là tới xem náo nhiệt!
“Bọn họ đến đây để giúp đỡ bọn giặc cướp Nam Cương.”
“Trước đó anh Phong đã nói qua chuyện này với tôi, anh ấy sợ nhất chính là cái này.”
“Cho nên trong kế hoạch tác chiến trước đây của chúng ta, vẫn luôn không dám làm quá gióng trống khua chiêng.”
Liễu Tông Trạch hơi hơi cắn chặt răng, trong lòng cực kì không cam tâm.