Chương 3690
Lâm Thừa Khải đột nhiên trừng lớn hai mắt, trên khuôn mặt tràn đầy chấn động.
Lực lượng đó, không thuộc về quân đội, cũng không nằm dưới bất kỳ một thể chế nào khác.
Quân số tuy không nhiều lắm, những mỗi người trong đó đều là tinh anh.
Thậm chí, ngay cả số người biết đến lực lượng này, cũng thất sự rất ít.
Không phải là tình huống khẩn cấp, thì tuyệt đối không thể sử dụng.
“Vì cậu ta, xứng đáng!”
“Tôi không thể cứ như vậy mà nhìn cậu ta đi về phía đường cùng được.”
“Cho dù là cung cấp cho cậu ta một chút trợ giúp, cũng là đáng.”
Ông Trần nói xong thì trực tiếp tìm đến một dãy số, sau đó gọi đến.
Tam Giác Vàng.
Nơi đóng quân của khối tập đoàn Vũ Nặc.
“Anh Phong làm như vậy là đang tạo ra một cái lý do để cho chúng ta tiến đánh Nam Cương.”
“Hiện tại, cậu có hiểu không?”
Liễu Tông Trạch gác tay đứng ở cửa sổ, giải thích cho Long Tuấn Hạo một lượt.
“Tôi hiểu.”
“Long Tuấn Hạo trừng to hai mắt, nặng nề gật đầu.
“Ông Trần nói không sai, chúng ta hiểu tõ anh Phong hơn là ông ta.”
“Cho nên chúng ta không thể khiến cho anh Phong thất vọng được, nhất định phải dựa theo sắp xếp của anh Phong, nghiêm chỉnh chấp hành.”
“Buổi tối hôm nay, xử lý cho xong mọi chuyện, sáng ngày mai, quân ta sẽ tiếp cận, tiến đánh Nam Cương.”
Liễu Tông Trạch dứt lời, chậm rãi đi ra bên ngoài.
Thời gian, từng giây từng phút trôi qua.
Mà từng giây phút này, đối với người quan tâm đến Cao Phong, thì đều như là tra tấn.
Nhưng hiện tại, bọn họ không thể không chịu đựng.
Dù có nhịn không được, cắn nát răng cũng phải cố mà nhịn.
Hôm nay Cao Phong sống chết chưa rõ, mà tất cả gánh nặng, đều đặt lên vai Liễu Tông Trạch cùng Long Tuấn Hạo.
Bọn họ có thể một mình đảm đương được hay không?
Bọn họ có thể hay không, căn cứ vào ám chỉ của Cao Phong, mà làm ra một phương pháp ứng đối đúng ý anh, tạo nên một kết quả khiến cho anh hài lòng?
Cái này, không ai biết được.
Thậm chí, ngay cả Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo cũng không biết rõ.
Nhưng bọn họ biết rõ một điều, bất luận là khó khăn đến mức nào, bọn họ cũng sẽ không từ bỏ.
Bọn họ muốn sử dụng mọi biện pháp, làm tốt chuyện mà bọn họ nên làm, sau đó thì chờ anh trở về.
Giống như thời điểm vừa mới ly biệt ở thành phố Hà Nội, mọi người đều vì Cao Phong mà giữ vững mảnh đất cuối cùng, chờ đợi anh trở về.
“Thế nhưng mà anh Phong, không biết, không biết lần này… có thể chờ đến lúc anh trở về hay không đây…”
Long Tuấn Hạo ngồi một mình trong phòng, tay siết chặt nắm đấm, không ngừng đập vào đầu của mình.
Lúc trước khi chia tay ở Hà Nội, ít nhất còn có Kim Tuyết Mai đi cùng Cao Phong, một đường bầu bạn.
Mà bọn họ cũng tin tưởng Kim Tuyết Mai, nhất định sẽ đối đãi với Cao Phong thật tốt.
Thế nhưng mà lúc này đây, còn ai có thể một lòng một dạ mà đi theo anh ấy?
Những chiến sĩ Vũ Nặc kia, khi đối mặt với sống chết, có thể hay không sẽ bỏ anh mà đi?
Long Tuấn Hạo thật sự chẳng dám tưởng tượng.
Bọn họ chỉ có thể cố gắng, làm cho tốt chuyện trước mắt.
Liễu Tông Trạch đang cố gắng, Ông Trần đang cố gắng, Diệp Thiên Long cũng đã đem toàn bộ lực lượng ra để sắp xếp.
Mỗi người, đều cống hiến một phần sức lực của mình.
Nguyện vọng duy nhất, chính là anh có thể bình an trở về.
Mà ngay cả bọn cường đạo Nam Cương cũng đang cố gắng.
Ví dụ ngay như doanh trại Đức Khánh, bọn họ cũng đang cố gắng truy đuổi Cao Phong, muốn bắt sống anh trở về.