Chương 853
“Anh Phong, anh Phong…
Kim Tuyết Mai nhìn thấy hình ảnh này, so với mình bị đánh còn khó chịu hơn, nước mắt rơi như mưa.
Cô vội vàng chạy tới, kéo một người phụ nữ ra, sau đó ôm Cao Phong vào lòng, dùng cơ thể của mình để che chở cho anh.
“Ram! Bop!”
Mấy người phụ nữ nhóm Lâm Hương Lan ra tay rất mạnh, cũng mặc kệ dưới tay bọn họ là ai, thấy Kim Tuyết Mai thì lại càng ra tay mạnh hơn.
Cơ thể Kim Tuyết Mai bắt đầu đau nhức, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, chỉ lo che chở cho Cao Phong trong vòng tay mình. Không biết từ bao giờ xung quanh đã có cả một đám người tụ tập hóng hớt, chỉ trỏ bàn tán, nhưng tuyệt nhiên không có ai đứng ra ngăn cản.
Đám người Lâm Hương Lan vây quanh Kim Tuyết Mai, không ngừng đấm đá và xé quần áo, giật tóc Kim Tuyết Mai.
“A! Không được đánh cô ấy!”
Bỗng nhiên, Cao Phong quát to, rồi bật dậy.
“Các người ai cũng đáng chết!”
Lúc lạ nói câu này, hốc mắt anh đột nhiên đỏ bừng lên, giống như một ác ma đi ra từ địa ngục, nhìn một cái là khiến người khác phải run sợ.
Bốn người nhóm Lâm Hương Lan và Kim Tuyết Mai đều bị dáng vẻ của Cao Phong làm cho giật mình.
“Các người đều đáng chết!”
Cao Phong như phát điên, túm lấy tóc Lâm Hương Lan, sau đó tát bà ta một cái thật mạnh.
“Bop!”
Trên gương mặt to béo của Lâm Hương Lan hằn lên vết bàn tay màu đỏ.
Không đợi Lâm Hương Lan kịp kêu lên thảm thiết, Cao Phong đã trở tay tặng cho bà ta một cái tát nữa thật kêu, đánh cho Lâm Hương Lan chảy cả máu mũi.
“Đều đáng chết!”
Hai mắt Cao Phong đỏ như máu, cắn răng lẩm bẩm, anh tiếp tục bồi thêm một cú đấm thẳng mặt nữa.
Một đẩm này đánh cho sống mũi Lâm Hương Lan vỡ tan.
“A! A!” Lâm Hương Lan không ngừng kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt, lỗ mũi bà ta chảy ra máu tươi.
“Tôi phải giết bà!”
Cao Phong đẩy Lâm Hương Lan ngã ra đất, tiện tay nhặt một cục gạch, không hề do dự mà giơ lên, đập xuống đầu Lâm Hương Lan.
“Cop!”
Cục gạch hạ xuống, Lâm Hương Lan bị nện cho hai mắt mờ đi, đầu vỡ máu chảy.
Kim Tuyết Mai, ba người phụ nữ đi theo Lâm Hương
Lan tới đây cùng với những người vây xem đều bị hù dọa. Cao Phong lúc này trông không giống một kẻ ngu, mà giống một… Tên điên!
Đúng vậy, chính là một kẻ điên!
Hai mắt đỏ như máu, anh chính là một tên điên ra tay không kiêng dè gì. Cao Phong kéo cánh tay phải của Lâm Hương Lan, ấn trên mặt đất, sau đó dẫm lên.
Vừa rồi, Lâm Hương Lan đã dùng bàn tay này để tát Kim Tuyết Mai.
“Giết bà!”
Cao Phong lại lầu bầu, rồi giơ cao cục gạch trong tay, đập xuống bàn tay phải của Lâm Hương Lan.
“Bop!”
Cục gạch vừa đáp xuống, bàn tay của Lâm Hương Lan lập tức biến dạng, gãy nát hết xương.
“A!” Lâm Hương Lan kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
Vào lúc này, dường như Cao Phong phát điên thật rồi, không hề do dự mà giơ cục gạch lên, đập xuống.
“Bốp! “Bop!”
Mỗi lần âm thanh này vang lên, giống như là cục gạch kia đập vào lòng mọi người, khiến ai nấy đều phải run sợ.
Không đến mười giây, bàn tay của Lâm Hương Lan đã bị nên đến mức máu thịt lẫn lộn, bàn tay vặn vẹo biến dạng. Trong quá trình này, Lâm Hương Lan chị biết điên cuồng kêu gào.
Bà ta muốn phản kháng nhưng không thể phản kháng.
Cao Phong như một thằng điên, một thằng điên có sức lực vô cùng lớn.
Nhưng anh lại càng giống một con quỷ hơn, khiến cho Lâm Hương Lan không dám phản kháng “Cứu tôi, cứu tôi với!” Lâm Hương Lan gào thét.