Chương 562
“Đúng vậy, hội đấu giả Hà Nội có rất nhiều đồ tốt, thế nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị đủ tiền, hôm nay đã bắt đầu khởi động rồi sao?”
Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ.
Tô Ngọc Khê cười giải thích: “Không phải như vậy, chỉ là một số hàng tồn của Hội làm ăn Hà Nội, quyết định lấy ra để các vị đấu giá mà thôi.”
“Đương nhiên toàn bộ số tiền hôm nay đấu giá được đóng góp vào quỹ công ích Hà Nội, xem như là một buổi đấu giả từ thiện.”
“Đến khi đóng góp cho quỹ công ích Hà Nội cũng sẽ thêm cả tên của người đóng góp.” Tô Ngọc Khê cười giải thích.
Nghe Tô Ngọc Khê nói như vậy, mọi người đều hiểu ra rồi, sau khi nghe thấy đây là buổi đầu giả từ thiện, mọi người đều rất mong đợi.Rất nhiều người chạy theo những chuyện làm rạng danh tên tuổi như này.
Những người ở tiệc rượu đa số đều không phải là người thiếu tiền, bọn họ cẩn danh tiếng hơn.
Nếu như có thể dùng tiền để đổi lấy sự nổi tiếng, đảm người này đương nhiên vô cùng tình nguyện.
Nếu không làm gì có nhiều nhà từ thiện như vậy.
“Cao Phong, đợi lúc nữa em cũng đấu giá một đồ vật gì đó, cống hiến cho sự nghiệp từ thiện của thành phố Hà Nội.”
“Được, em vui là được.” Cao Phong cười gật đầu.
Mọi người ở đó đều bắt đầu xắn tay áo lên, ngay cả Ngô Minh An cũng vô cùng chờ đợi.
Tuy rằng anh ta không hứng thú với việc làm từ thiện, thế nhưng những lúc như thế này là dịp tốt để thể hiện tài sản của mình, là một cơ hội tốt để nổi danh.
“Hừ, tuy rằng Cao Phong quen biết Giám đốc Quân, thế nhưng bản thân anh ta lại không có tài sản gì, anh ta chỉ là một thằng con rể ăn bám của nhà họ
Kim mà thôi.”
“Hôm nay tôi phải cho anh ta xem xem, cái gì gọi là sức mạnh của đồng tiền.” Ngô Minh An cười lạnh.Chỉ một lúc sau, sản phẩm đấu giá đầu tiên được
đưa ra.
Đây là một bình hoa cổ, đối với những người thuộc tầng lớp thượng lưu mà nói, đổ cổ đương nhiên luôn được ưa chuộng.
“Đã được cơ quan giám định cổ vật Hà Nội xác nhận, đây là bình ngọc sử thời Lý, giả khởi điểm là hai trăm triệu, bây giờ bắt đầu đấu giá.” Tô Ngọc Khê cười
nói.
“Bốn trăm triệu”
“Sáu trăm triệu”
Tô Ngọc Khê vừa dứt lời, khắp hội trường đã vang lên những tiếng trả giá.
Thậm chí Kim Tuyết Mai còn chưa phản ứng kịp, giá đã bị đẩy lên một tỷ sáu trăm triệu rồi.
“Mình đánh giá thấp những người này rồi…” Kim Tuyết Mai không khỏi lắc đầu bỏ cuộc.
Tuy rằng bây giờ cô nắm giữ tổng công ty của nhà họ Kim, thế nhưng quyền quản lý tài chính không nằm
trong tay cô.
Đám người Kim Hùng Sơn, Kim Ngọc Dung vẫn luôn nhìn chăm chấm cô.
Cao Phong vẫn nâng ly rượu như cũ, cười bìnhthan.
“Hai tỷ.” Ngô Minh An đứng dậy, trực tiếp đẩy giá lên bốn trăm triệu.
Bảo xong cái giá này, Ngô Minh An còn liếc mắt nhìn Cao Phong một cái.
Dường như đang nói: “Cao Phong anh biết nhiều bạn bè lắm cơ mà? Bạn bè có tiền, nhưng anh có tiền không?”
Không người nào ra giá tiếp, bình hoa này coi như rơi vào tay Ngô Minh An rồi.
Trong lần đầu giá tiếp theo, Ngô Minh An rất sôi
nổi, giành được bao nhiêu đổ vật. Trong lúc đó, Liễu Tông Trạch, Đường Thành Công, thậm chí Lâm Vạn Quân đã ra giả mấy lần, mỗi người đều mua được một đồ vật.
Giá trị của đồ vật không quan trọng, chủ yếu là làm từ thiện, điều này không ai là không thích.
Mà mỗi một lần Ngô Minh An lấy được một món
đồ đều sẽ nhìn Cao Phong với ánh mắt thách thức.
Thấy Cao Phong không phản ứng lại, anh ta càng kiêu ngạo.
Thậm chỉ đến lúc cuối, ánh mắt ấy không chỉ còn thách thức nữa, còn thêm cả sự giễu cợt và xemthường.