Chương 621
“Bà ơi, mời bà tránh đường cho chúng tôi đi.” Giám đốc bộ phận tiêu thụ khách sáo nói, sau đó anh ta trực tiếp dẫn Triệu Hải Dương với những người khác xuyên qua đám người rồi đi sâu vào bên trong.
“Cái gì?” Kiều Thu Vân và tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trong nháy mắt.
Đây là tình huống gì đây?
Mang theo tâm trạng nghi ngờ không thôi, mọi người vội vã quay đầu nhìn theo Triệu Hải Dương với những người khác để xem họ muốn làm gì.
Người thanh niên vừa nãy đã bênh Dương Phương Anh nói rằng: “Dì Phương Anh,nhìn phương hướng đi của bọn họ đi mà xem, hình như thật sự bọn họ đang đi về phía của Cao Phong… Nghe người thanh niên kia nói vậy, sắc mặt của Dương
Phương Anh cực kỳ khó coi, bà ta gằn giọng nói: “Cứ để xem thế nào đã!”
“Tổng giám đốc Triệu, người này chính là Cao Phong, là anh Phong đó ạ, lúc trước chính người này đã ký kết hợp đồng với tôi!” Nhìn thấy Cao Phong, Giám đốc bộ phận tiêu thụ trực tiếp chạy tới rồi quay về phía Triệu Hải Dương giới thiệu.
“Cái gì?” Kim Tuyết Mai, Kiều Thu Vân, Kim Ngọc Hải với những người khác, toàn bộ những người đó đều ngẩn cả người ra.
Trong lòng Kiều Thu Vận càng thêm nghi ngờ nhiều hơn, không phải nói biệt thự này là do Cao Phong thuê sao?
Ký kết hợp đồng là sao?
Lẽ nào cậu ta đã ký kết hợp đồng cho thuê biệt thự hay sao? “Ôi trời ơi, anh Phong, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Triệu Hải Dương nghe vậy, anh ta cũng không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp tiến lên hai bước, rồi chắp tay chào Cao Phong.
Có điều, Cao Phong chưa kịp mở miệng thì Triệu Hải Dương đã sáng mắt lên, rồi chạy thêm mấy bước đến bên cạnh Cao Phong.
Triệu Hải Dương đưa tay sờ mặt ngoài của chiếc đàn Piano trắng muốt rồi thốt lên: “Này, đây là chiếc đàn Piano nổi tiếng của Đức và Ba
Lan mà! Không sai, chính là cảm giác này! E là chiếc đàn này phải có trị giá gần ba trăm tỷ, trời ạ, đúng là anh Phong có khác, anh quả là một người có con mắt thẩm mỹ và yêu nghệ thuật mà!” Mấy câu nói bâng quơ của Triệu Hải Dương làm cho mọi người chết lặng, ai cũng ngỡ ngàng không dám nói gì.
Trước đó, Cao Phong nói bộ Piano này có giá trị gần 4 tỷ thì bọn họ vẫn còn chưa tin.
Thế nhưng Triệu Hải Dương là ai chứ?
Người ta là Tổng giám đốc của khu biệt thự Phương Đông đó, chẳng lẽ anh ta lại không phân biệt được đâu là hàng tốt, đâu là hàng kém chất lượng sao?
Dương Phương Anh vô cùng hoảng hốt, hơn gần 4 tỷ một chiếc đàn Piano đó thật sao!
Chuyện này. Liệu bà ta có thể bồi thường nổi sao?
Lúc này, Cao Phong mới lau chùi chiếc đàn rồi cau mày nhìn về phía Triệu Hải Dương với những người khác.
Giám đốc bộ phận tiêu thụ thấy Cao Phong cau mày thì ông ta sợ run hết cả người lên, vội vàng tiến lên giải thích: “Anh Phong, chuyện là thế này, Tổng giám đốc Triệu của chúng tôi nghe nói ở biệt thự trung tâm này sắp có chủ nhân mới, lại nghe nói hôm nay là ngày vui của anh Phong, nên chúng tôi muốn bày tỏ tâm ý với ngài thôi ạ, xin ngài đừng trách cứ chúng tôi!”
Cao Phong khẽ gật đầu rồi nói: “Tổng giám đốc Triệu, chào anh. Đã làm phiền thời gian quý báu của anh rồi.” Triệu Hải Dương với mọi người được Cao Phong đối xử tốt mà lo sợ, họ vội vàng nói rằng không phiền phức, họ không thấy phiền phức một chút nào hết. Mà lúc này, Kiều Thu Vân với tất cả mọi người đều sợ ngây người, vì quá ngạc nhiên nên bọn họ cũng không thể nói nên lời.
Triệu Hải Dương chắp tay với Cao Phong rồi nói với giọng điệu kính trọng: “Anh Phong, tôi đã nhờ người lên tận bên trong ngọn núi Thái Sơn, lại nhờ người ta lựa chọn cẩn thận và tỉ mỉ lắm mới tìm được hai tảng đá Thái Sơn này, rồi lại nhờ có người có tài năng tạc hai tảng đá Thái Sơn này thành hai pho tượng sư tử bằng đá.
“Đặt hai pho tượng sư tử bằng đá này tại cửa chính có thể giúp tránh thiên tai, trừ tà, đây là đồ vô cùng quý hiếm, mong anh nhận lấy giúp chúng tôi với a!”
Mọi người lại càng ngạc nhiên và kinh hãi hơn, đá Thái Sơn chính là một bảo vật vô cùng quý giá mà vô số người muốn và dùng nó để chế tạo những món đồ phong thủy để trong nhà để cầu may hoặc xua đuổi tà ma.
Nhưng tảng đá Thái Sơn quý giá và khó tìm lắm, vì lẽ đó phần lớn những người dùng nó cũng chỉ là đang dùng một tảng đá bình thường, mà phía trên tảng đá đó có khắc lên hai chữ Thái Sơn mà thôi.
Mà Triệu Hải Dương lại mang đến tận hai tảng đá Thái Sơn là hàng thật, giá trị của hai tảng đá này khiến người ta không thể nào có thể đoán nổi!
Cao Phong trầm ngâm vài giây, sau đó anh nói rằng: “Được, cảm ơn thành ý của Tổng giám đốc Triệu nhé.”
“Anh Phong, anh nói gì vậy! Anh không cần phải cảm ơn! Mọi người đến đây, mang hai con sư tử bằng đá ra đây nào!” Triệu Hải Dương quay về phía cửa chính rồi hô to.
“Rầm rầm rầm!”