Chương 3206
Cao Phong một chút cũng không khách khí đưa tay nhận lấy, trực tiếp chuyển tay giao vào trong tay Kim Tuyết Mai.
“Bà xã, em quản hết nhé! Giữ mua sữa cho con.” Cao Phong mặt rất đắc ý nói.
“Được, được.” Kim Tuyết Mai dở khóc dở cười, chỉ có thể gật đầu đáp.
Trong lòng Cao Phong bây giờ bỗng nhiên hiện ra một câu nói.
Có một kho bạc thì sướng nhất thời, có một kho bạc không đáy thì sướng cả đời.
Từ mấy trăm triệu ở Đà Nẵng, rồi đến Lý Khải Kiệt ra vốn trợ giúp, còn có Diệp Thiên Long…
Đặc biệt hơn, tất cả đều là cho không!
Nói thật, so với phung phí tiền bạc còn sướng hơn.
“Còn có tấm thẻ này, có mười sáu nghìn tỷ trong đó.”
“Thật ra thì khi thật sự đến một vị trí nào đó liền sẽ phát hiện, tiền bạc thật ra là một tờ giấy mà thôi.”
“Mười sáu nghìn tỷ này, cha cũng chỉ là muốn để lại cho hai mẹ con Tuyết Mai.”
Diệp Thiên Long bỗng nhiên có chút xúc động.
Đối với những lời này, Cao Phong vẫn tương đối tán đồng.
Tiền bạc làm cho vô số người điên cuồng, thật ra thì thật đúng chỉ là từng tờ giấy nhà cầm quyền in và phát hành mà thôi.
Nhưng, người ta nói nó là tiền, vậy nó chính là tiền.
“Dù sao, giấy đó có thể đổi thành sữa cho con tôi là được.”
Diệp Thiên Long thật sự là bó tay, không biết phải làm sao với Cao Phong.
“Cậu mà còn thiếu tiền? Nhà họ Diệp sớm muộn đều là của Tuyết Mai, cũng chỉ có thể là Tuyết Mai.”
Diệp Thiên Long khoát tay một cái rồi nói: “Khoản tiền này, coi như là của hồi môn cho Tuyết Mai đi.”
Nói xong câu này, Diệp Thiên Long vốn định đưa thẻ tới lại bỗng nhiên hơi ngừng động tác.
“Hôn lễ của cậu và Tuyết Mai định khi nào tổ chức?” Diệp Thiên Long hỏi.
“Cái này…” Cao Phong nhìn về phía Kim Tuyết Mai.
“Cao Phong, sao còn chưa làm đi, dây dưa quá lâu rồi.”
“Nhiều người phải bôn ba đến Đà Nẵng như vậy, cảm giác thật là phiền phức cho bọn họ!”
“Hơn nữa, tôi cảm thấy hạnh phúc là chuyện giữa hai người, cũng không cần phải làm cho người khác xem.”
Kim Tuyết Mai tương đối thân thiện cho nên lời nói phát ra từ nội tâm, cô có chút kháng cự.
Cao Phong sửng sốt một chút, nhìn về phía Diệp Thiên Long.
Dẫu sao, ông là cha ruột Kim Tuyết Mai, chuyện này ông cũng có quyền lên tiếng.
“Tôi cảm thấy, phải làm!”
“Tôi không tự mình giao Tuyết Mai vào tay cậu, trong lòng luôn cảm thấy, rất tiếc nuối.”
“Ngoài ra, tôi cũng muốn nhân chuyện này, trước mặt tất cả mọi người, tuyên bố thân phận Tuyết Mai.”
“Tôi dù sao cũng phải cho con bé một danh phận, để cho người khác biết trước khi tính chuyện trên đầu Tuyết Mai, ngoài việc phải cân nhắc cậu thì cũng nên ước lượng nhà họ Diệp một chút.”
Diệp Thiên Long do dự mấy giây, vẫn nói ra ý mình.
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Tuyết Mai hỏi: “Tuyết Mai, em cảm thấy thế nào?”
“Em nghe anh.”
Kim Tuyết Mai nói là làm, đến gần Cao Phong, rúc vào trong ngực Cao Phong.
“Được, vậy chúng ta sẽ làm.” Cao Phong lúc này mới gật đầu.
“Nếu như Tuyết Mai không muốn dạo chơi, chúng ta liền làm ở thủ đô.”
“Đến lúc đó để cho tất cả mọi người tới thủ đô, chuyện này tôi tự mình tổ chức.”
“Chờ làm xong hôn lễ, Cao Phong muốn trở về Đà Nẵng hay là ở lại thủ đô thì tùy ý hai đứa, như thế nào?”
Diệp Thiên Long tựa như đã sớm suy nghĩ kỹ vậy, lúc này đưa ra ý kiến.
Cao Phong nghe vậy suy nghĩ mấy giây, cũng gật đầu.
Nếu như từ nhà họ Diệp ở thủ đô, đưa Kim Tuyết Mai về Đà Nẵng, vậy cũng quả thật có chút chật vật.
Dẫu sao Kim Tuyết Mai bây giờ đang có mang, không cần phải phất cờ gióng trống, chật vật tới lui.
“Trung tướng Long, tôi không ý kiến, cứ làm như vậy đi.” Cao Phong khoát tay nói.
“Thằng ranh này, một tiếng này Trung tướng Long, gọi thuận mồm gớm nhỉ?” Diệp Thiên Long lúc này có chút bất mãn.