Chương 3157
Chỉ cần Cao Phong nói không thả thì hơn mười nghìn người bọn họ sẽ trực tiếp tạo thành một thành lũy, vây chặn trước những chiếc xe đó.
“Thả đi, trước tiên thả họ ra.”
Diệp Thiên Long cau mày nhìn phía sau, sau đó nói với Long Tuấn Hạo.
Có lẽ Long Tuấn Hạo và những người khác không hiểu tính chất nghiêm trọng của sự việc, nhưng Diệp Thiên Long lại hiểu rất rõ.
Đồng thời ông ta cũng đã lên kế hoạch, chuẩn bị dùng sức lực của bản thân để chống chọi với tất cả hậu quả của ngày hôm nay.
Cho dù có bị đưa ra tòa án quân sự, ông ta cũng phải cố gắng hết sức nghĩ cách để bảo đảm rằng Cao Phong và Kim Tuyết Mai được bình an vô sự.
Cao Phong im lặng vài giây, sau đó xua xua tay.
Từ vẻ mặt của Diệp Thiên Long, anh có thể nhìn ra lai lịch của đám người vừa đến e là không hề đơn giản.
Long Tuấn Hạo thấy Cao Phong đã mở lời, lúc này anh ta mới bảo những người ở phía sau tránh đường.
“Ha ha ha! Diệp Thiên Long, ông không điên nữa à?” Ông cụ nhà họ Đặng đột nhiên cười lớn, đứng dậy.
Lúc này, trên mặt ông ta đã hiện lên vẻ vui sướng, hả hê đến cực điểm.
“Tôi nói cho ông biết, bây giờ ông vẫn có thể giữ được bình tĩnh, đợi lát nữa ông cứ chờ mà xem!” Ông cụ nhà họ Đặng nói xong, lại bất thình lình quay sang nhìn Cao Phong: “Còn cậu nữa Cao Phong, cậu cũng không điên nữa à?”
“Có giỏi thì cậu giết tôi tiếp đi!”
“Tôi nói cho cậu biết, hôm nay nhà họ Đặng chúng tôi có thể sống nhưng cậu thì chưa chắc.”
“Đợi sau khi cậu chết, tôi sẽ thoải mái mà hành hạ vợ cậu đến chết.”
“Nói cho tôi biết cậu có làm gì được tôi không?”
Ông ta càng nói càng hưng phấn, vô cùng ngông cuồng đắc ý trước mặt Cao Phong.
Cao Phong cau mày nhìn ông cụ nhà họ Đặng rồi lại nhìn tia hồng ngoại trên ngực mình, vẫn tạm thời nhẫn nhịn.
“Nói đi chứ! Tôi nói cho cậu biết, châm gây tê là tôi đâm đấy.”
“Dấu chân trên người cô ta cũng là do tôi đạp đấy, tôi vốn định đạp chết đứa con của cô ta nhưng lại bị cô ta tránh được.”
“Cậu có tức không? Có phẫn nộ không? Cậu không tức giận thì chẳng có ý nghĩa gì hết, ha ha ha!”
Ông ta ngửa mặt lên trời mà cười to, trông rất vui vẻ hả hê.
“Phịch!”
Cao Phong đột nhiên bước lên trước đạp mạnh một cái, đạp thẳng vào ngực ông cụ nhà họ Đặng.
Cú đạp không chút lưu tình này đã khiến ông ta lập tức bay ra xa hơn hai mét.
“Mẹ kiếp!”
Hai mắt Cao Phong đỏ bừng, anh hoàn toàn không quan tâm có bao nhiêu tay súng bắn tỉa đang nhằm vào mình, bất thình lình bước lên trước rồi lại đạp một cú thật mạnh nữa.
“Phịch!”
Một cú đạp mạnh mẽ trúng miệng ông cụ nhà họ Đặng khiến ông ta lập tức rụng ba chiếc răng.
Máu tươi lập tức túa ra từ khóe miệng ông ta.
Lần này coi như ông cụ nhà họ Đặng đã biết thân biết phận hơn, không dám nói nữa.
“Bùm! Bùm!”
Hai viên đạn lại nổ dưới chân Cao Phong, đầy tính uy hiếp.
Cao Phong hừ lạnh một tiếng, đứng im không nhúc nhích trên mặt đất.
“Vù vù vù!”
Bảy tám chiếc xe quân dụng nhanh chóng phi tới.
Cửa xe được mở ra, lần lượt từng người đàn ông trung niên mặc quân phục bước xuống với vẻ mặt cương nghị.
Ngoại trừ Diệp Thiên Long, những người khác đều trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy quân hàm của bọn họ. Động một tí là toàn người có sao lớn, trong đó thậm chí có hai người đeo hai ngôi sao lớn trên vai áo.
“Bốn, bốn tướng, hai hiệu úy, chết tiệt…”
“Nhà họ Đặng có thế lực như vậy ư? Không thể nào?”
“Chẳng trách nhà họ Đặng dám thách thức nhà họ Diệp, hóa ra sau lưng bọn họ có nhiều người chống lưng như thế. Nhưng, không phải chứ…”