Chương 297
Khúc Đại Minh tất nhiên là không cam lòng, ngay lập tức nắm chặt bàn tay còn lại của mình và vung mạnh về phía Thái.
Tuy nhiên, Thái cũng nhẹ nhàng đưa lòng bàn tay còn lại của mình ra một lần nữa nắm chặt nắm đấm của Khúc Đại Minh.
Cả hai nắm đấm đều bị giữ chặt, như thể chúng bị một cái kiềng sắt kèm cặp, Khúc Đại Minh không thể cử động.
Khúc Đại Minh trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Đối mặt với Thái, anh ta giống như đối mặt với một ngọn núi lớn, khiến anh ta khó thở vô cùng
Anh ta chưa bao giờ trải qua loại áp lực này, ngay cả khi đối mặt với Cao Phong, anh ta cũng chưa từng cảm thấy loại áp lực này.
Điều đó cho thấy sức mạnh của Thái còn cao hơn cả Cao Phong!
“Tôi đang hỏi anh, anh muốn tôi trừng phạt anh như thế nào?” Ánh mắt của Thái vẫn ra vẻ đùa cợt.
Mặc dù Thái đã nắm tay anh ta, nhưng Khúc Đại Minh vẫn không muốn từ bỏ.
“Cút đi!”
Khúc Đại Minh hét lên và đá về phía Thái.
“Ha ha, tự tìm cái chết!
Ánh mắt của Thái lạnh lẽo nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, sau đó đá một cước.
Mặc dù Khúc Đại Minh tung đòn tấn công trước, nhưng tốc độ của Thái nhanh hơn anh ta rất nhiều.
Vì vậy, cú đá của Thái đến trước và đá trực tiếp vào xương sườn của Khúc Đại Minh.
“Phập!”
Một âm thanh nặng nề như tiếng gõ trống vang lên, cả người Khúc Đại Minh bị đá bay ra ngoài.
“Bịch bịch!”
Bay ra ngoài khoảng năm sáu mét sau đó mới rơi xuống đất.
“Ha ha, vô dụng như vậy còn dám ở đây mở câu lạc bộ tập thể hình?” Đặng Hoàng Phi cười nhạo một tiếng.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Khúc Đại Minh có thực lực mạnh như vậy thế nhưng lại bị Thái dùng một cước đá bay?
Đặc biệt là những thành viên và nhân viên của câu lạc bộ thể hình Phong Minh lúc này đã không thể tưởng tượng nổi mà trợn tròn mắt. Các thành viên đã đến đây để đăng ký thì chắc hẳn đều đã biết sức mạnh của Khúc Đại Minh.
Mà các nhân viên đã tận mắt chứng kiến, một mình Khúc Đại Minh có thể đấu với mười huấn luyện viên thể hình.
Nhưng bây giờ lúc Khúc Đại Minh đối mặt với Thái, đầu tiên anh ta bị khống chế tay, sau đó lại bị đá…
Thực lực của Thái mạnh đến mức nào?
Tất cả mọi người đều bị sốc, bọn họ đều cúi đầu bảo trì im lặng, vì sợ rằng những bình luận của chính họ sẽ chọc giận Thái.
Ánh mắt của Thái lộ ra một chút lạnh lùng, kiêu ngạo bắt chéo sau lưng, nhìn Khúc Đại Minh: “ Tôi hỏi anh muốn bị trừng phạt như thế nào, nhưng anh lại dám đá tôi.”
“Một khi đã như vậy, tôi đây sẽ phế hết hai tay hai chân của anh!”
Nói xong, Thái chậm rãi đi về phía trước, hai tay đặt sau lưng tựa như đang thong thả dạo bước trong sân, trông rất nhàn nhã.
Vào lúc này, Thái là tồn tại mạnh mẽ nhất trong sân này là vị thần trong tâm trí mọi người, vị thần không có ai thể vượt qua!
Toàn bộ phòng tập im lặng chết người, đừng nói đến việc dám đứng ra để ngăn cản, rất nhiều người còn không dám mở miệng nói lời nào, thậm chí thở cũng không dám thở!
Thực lực của Thái quá mạnh, khí thế cũng quá mạnh khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Nghe nói Thái sẽ phế bỏ chân của Khúc Đại Minh, không ai dám ngăn cản.
Lúc này, ai dám vượt qua chính tìm cái chết!
Khúc Đại Minh nằm sấp trên mặt đất, nhìn Thái với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, trên mặt không hề có chút sợ hãi.
“Anh có phục hay không?” Thái đi tới chỗ Khúc Đại Minh, hai tay đặt trên lưng đứng trên cao nhìn xuống Khúc Đại Minh.
“Ha ha.” Khúc Đại Minh trừng mắt nhìn Thái, cười lạnh một tiếng, nhiêu đó cũng đủ để thể hiện thái độ của anh ta vào lúc này.
“Có cốt khí, tôi thưởng thức anh” Thái giống như một vị vua đứng giữa sân gật nhẹ đầu sau đó nói: “Vậy tôi cho anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi, tôi sẽ tha cho anh một lần.”
“Đương nhiên, anh cũng không thể mở cửa nơi này nữa. Đem người của anh cút ra khỏi đây. Trên mặt Thái lộ ra một tia giễu cợt.
“Không thể.” Khúc Đại Minh nghiến răng trả lời.
Thái nhìn Khúc Đại Minh lần nữa, một nụ cười mỉa mai thoáng qua miệng anh ta.
“Quỳ xuống xin lỗi thì tôi có thể bỏ qua cho hai chân của anh, nơi này nhất định phải đóng cửa.” Thái cười lạnh nói.
“Nếu anh không quỳ xuống, tôi lập tức phế bỏ hai chân anh, ở đây vẫn đóng cửa, anh lựa chọn như thế nào?” Thái hơi thản nhiên cười lạnh.
“Có gan thì giết tôi đi.” Khúc Đại Minh vẫn không nhân nhượng, hai mắt nhìn Thái như sói đói.
“Đừng vội trả lời, anh phải suy nghĩ kỹ, chỉ có một cơ hội duy nhất.” Thái thờ ơ nói.
“Cút!”
Khúc Đại Minh hét lên, cả người anh ta lập tức bật dậy, hai tay nắm chặt như thể thái sơn áp đỉnh, năm đấm ầm ầm nện về phía Thái.
Vào lúc này, tốc độ và sức mạnh của Khúc Đại Minh đưa ra mạnh hơn gấp đôi so với lúc trước, rõ ràng là đang thúc đẩy giới hạn tiềm năng của anh ta!
Ngay cả nắm đấm của Khúc Đại Minh tung ra cũng tạo ra một tiếng xé gió trong không khí.
Tuy nhiên, Thái không hề thay đổi sắc mặt, cả người anh ta cũng không nhúc nhích một chút nào, đôi mắt anh ta bình tĩnh nhìn nắm đấm của Khúc Đại Minh đang đến gần.
Toàn bộ đòn tấn công của Khúc Đại Minh ngày càng tiến gần đến mặt Thái.
Tất cả mọi người đều không nghi ngờ gì nghĩ rằng nếu cú đấm này đánh thẳng vào mặt Thái, cho dù Thái có thực sự đã luyện võ thì nhất định sẽ bị đánh gục tại chỗ.
Mà bây giờ Thái không di chuyển gì cả, điều này có nghĩa là gì?
Chẳng lẽ cú đấm tung hết toàn lực này của Khúc Đại Minh không để vào mắt anh ta?
Đòn tấn công của Khúc Đại Minh càng lúc càng gần, ngay khi anh ta sắp bước vào phạm vi tấn công của Thái, Thái đã ra tay.
Chỉ thấy chân trái của Thái vẫn đứng vững trên mặt đất, hai tay thờ ơ vắt chéo sau lưng và ngay lập tức nhấc chân phải lên như một cột sắt hung hăng nện xuống.
“Bụp!”
Chân giáng xuống từ trên xuống dưới ngay lập tức trúng vai trái của Khúc Đại Minh.
“Quỳ xuống cho tôi!”
Thái quát một tiếng, đùi phải dùng sức một cái, trực tiếp đè cơ thể đang lao tới của Khúc Đại Minh xuống dưới.
“Bịch!”
Sức mạnh từ chân của Thái vô cùng kinh khủng, Khúc Đại Minh không thể ngăn cản lại nên trực tiếp bị đè xuống đất.
Lực tác động trên vai vô cùng nặng khiến Khúc Đại Minh không thể chịu đựng nổi, chân anh ta bị bẻ cong ngay lập tức, trong giây tiếp theo anh ta sẽ quỳ xuống trước mặt Thái.
Nhưng mà Khúc Đại Minh vẫn cố hết sức lực chống cự, sống chết chống cự ngọn núi đề xuống này
Tuy nhiên nếu xét về thực lực thì sức mạnh của Khúc Đại Minh gần như không đáng kể.
Sức mạnh to lớn liên tục ập đến, đầu gối của Khúc Đại Minh không ngừng uốn cong, giây tiếp theo có thể sẽ quỳ xuống trên mặt đất.
Khúc Đại Minh nghiến răng, từ bỏ phản kháng nằm rạp xuống mặt đất .
Cho dù phải nằm sấp xuống, anh ta sẽ không quỳ xuống trước mặt Thái.
“Thật thú vị, nhưng anh đã tiêu hao hết tất cả sự kiên nhẫn của tôi.”
Thái khẽ cau mày, nhìn Khúc Đại Minh đang nằm trên mặt đất, lập tức giơ chân phải lên, đá mạnh về phía chân Khúc Đại Minh.
Với sức mạnh kinh hoàng của Thái, nếu anh ta đá một cái này sợ rằng ngay cả xương bánh chè của Khúc Đại Minh cũng sẽ trực tiếp bị nghiền nát!
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm về phía bên này, lẽ nào Khúc Đại Minh sắp bị Thái phế đi?
Không ai ngăn cản, không ai dám ngăn cản!
“Dừng lại!”
Đúng lúc này một giọng nói rõ ràng truyền đến.
Lực khống chế của Thái rõ ràng là cực kỳ linh hoạt, lòng bàn chân của anh ta gần như dừng lại ngay khi âm thanh này vừa vang lên.
Lúc này chân anh cách chân Khúc Đại Minh không đến mười cm, nếu giọng nói này vang lên sau hai giây nữa thì e rằng Khúc Đại Minh sẽ bị tàn phế ngay tại chỗ.