Chương 659
Cao Phong chắc chắn là sẽ không có thời gian lùi về sau để tránh né, phương thức né tránh duy nhất, chính là cúi đầu.
Cúi đầu trước Long Tuấn Hạo anh ta, mới có thể tránh thoát được cái roi chân này.
Không phải là Cao Phong cậu sẽ tránh né hay sao?
Tôi thật sự rất muốn nhìn một chút, xem lần này cậu làm sao có thể tránh thoát được! “Ha ha, Cao Phong, củi đầu đi!” Sức mạnh trên toàn thân của Long Tuấn Hạo cũng đã được vận chuyển hết lên trên đùi phải, chiếc roi chân mang theo luồng gió thét gào, tung ra một cú đá bất ngờ về phía Cao Phong.
“Cao Phong tôi, chỉ khi nào châm một điều thuốc thì mới cúi đầu.
Cao Phong dửng dưng đáp trả một tiếng, sau đó đột nhiên kh người, ghim lên thành dáng vẻ trung bình tấn, cánh tay trái giơ lên, đâm thẳng vào giữa không trung, giống như là một cây gậy được tạo thành từ sắt thép, bền chắc đến mức không thể nào đánh gãy được, trong nháy mắt ngắn ở phía bên trái thân thể của chính mình.
“Bich!”
Gần như là chỉ trong một cái nháy mắt khi cánh tay trái của Cao Phong vừa mới vừa giơ thẳng lên thì đùi phải của Long Tuấn Hạo cũng đã vắt ngang qua mà đập tới, hai người va đụng vào nhau tạo thành một tiếng vang nặng nề.
Thân thể của Cao Phong chấn động những vẫn giữ nguyên được tư thế không thay đổi, còn đùi phải của Long Tuấn Hạo sau khi bị ngăn cản thì sức mạnh cũng dường như đã bị tháo xuống chỉ trong nháy mắt, sau đó cũng thu chân lại mà đứng tại chỗ.
Không đợi cho Cao Phong có bất kỳ cơ hội thở dốc nào, Long Tuấn Hạo lại ngay lập tức tung ra nằm đấm một cách bất ngờ, lại là một cú đấm thẳng, hung hăng lao về phía của Cao Phong.
Phong cách của Long Tuấn Hạo trước sau như một, chỉ có một loại, chính là kiểu bụng dạ thẳng thắn, xông ngang đánh thẳng.
“Tốc độ không nhanh, sức mạnh không đủ, vậy mà cậu cũng có can đảm đến khiêu chiến với tôi?”
“Đủ rồi!”
Long Tuấn Hạo bỗng nhiên quát lớn lên một tiếng, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nụ cười trên mặt của anh ta đã được thu hồi lại, biến mất không thấy dấu vết, mà thay vào đó lại là một khuôn mặt rét lạnh.
“Vút!”
Cao Phong thu tay lại rồi đứng thẳng dậy, một giây kế tiếp lại hăng hái ra tay, nháy mắt đã bắt được cổ tay của Long Tuấn Hạo, buộc nắm đấm chứa đầy sức mạnh khủng khiếp của Long Tuấn Hạo phải dừng lại.
Trong một cái chớp mắt, hai con mắt của Long Tuấn Hạo trợn to lên, anh ta chỉ cảm thấy, dường như là cổ tay của chính mình đang bị một con hổ lớn kìm kẹp chặt lại, khiến cho anh ta không thể tự do hoạt động được.
Cái loại cảm giác không thể đó không thể phát huy được sức mạnh này, nếu như không tự mình trải qua thì cũng không có cách nào dùng ngôn ngữ để mà miêu tả được.
Long Tuấn Hạo ngay lập tức ngẩn người ra chỉ trong nháy mắt, một cú đấm kia của Cao Phong đột nhiên đánh vào bên trên xương sườn của Long Tuấn Hạo.
“Ối!” Long Tuấn Hạo bị sự chấn động từ cơn đau đớn trên xương sườn lúc này khiến cho anh ta có một loại cảm giác đau hai bên sườn khi thở dốc sau một đường chạy dài không khởi động kỹ.
Tay trái của Cao Phong vẫn kẹp chặt ở trên cổ tay của Long Tuấn Hạo, tay phải thu lại nắm đấm, sau đó đưa ngón tay ra biến thành tay đao, cuối cùng là đột nhiên nhắm thẳng vào một bên thắt lưng của Long Tuấn Hạo mà bổ tới.
Một bên thắt lưng bị thương nặng, thân thể của Long Tuấn Hạo cũng đột nhiên rung lên, một loại cảm giác không còn sức lực truyền vào trong cơ thể.
Ngay giây tiếp theo, tay phải của Cao Phong chuyển thành nắm đấm bằng tốc độ cực nhanh, sau đó không ngừng đập về phía Long Tuấn Hạo.
“Bup! Bich! Bop!”
Hoặc dùng nắm đấm để đập, hoặc dùng chưởng để vỗ mạnh, hoặc sử dụng quyền ngón tay đâm mạnh, đánh cho Long Tuấn Hạo không ngừng thụt lùi về phía sau.
Hết lần này tới lần khác bị đánh trúng, nhưng lúc này Cao Phong vẫn đang kẹp chặt cổ tay của Long Tuấn Hạo, khiến cho Long Tuấn Hạo dù muốn trả đũa cũng không có cơ hội.
Mỗi một lần công kích của Cao Phong đều đánh trúng vào cùng một điểm, từng cơn rồi lại đến từng cơn đau đớn truyền tới, khiến cho Long Tuấn Hạo cắn chặt hàm răng rồi mà vẫn không thể chịu đựng.
Thêm một cú đấm thẳng mạnh mẽ giống như trước đó được đập ra từ trong tay của từ Cao Phong trong.
Sau một tiếng va đập vang dội, cú đấm hùng mạnh kia của anh đã đẩy lùi Long Tuấn Hạo về phía sau bảy, tám bước không ngừng, đến cuối cùng, anh ta đứng tại chỗ há miệng mà thở dốc.
Cao Phong thu tay lại rồi đứng thẳng người lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Long Tuấn Hạo nói: “Nói cho tôi, cậu có bản lĩnh gì để mà tới đây khiêu chiến với tôi?”