Chương 3203
“Chẳng phải Kim Ngọc Hải bây giờ không có chuyện gì sao? Những vị trí trong thể chế lãnh đạo ở Đà Nẵng, con cứ để ông ấy tùy ý chọn.”
“Cho dù là bí thư Đà Nẵng, cha cũng có thể để cho ông ta làm!”
Diệp Thiên Long lúc này vung tay lên, rất hào sảng nói.
Khóe miệng Kim Tuyết Mai giật giật, vẫn không có nói gì.
“Tuyết Mai, cho cha một cơ hội đền bù cho con, được không?” Diệp Thiên Long trừng mắt to nhìn Kim Tuyết Mai hỏi.
Kim Tuyết Mai rơi vào yên lặng một lần nữa.
Cô luôn cảm thấy cái dằm trong lòng kia không cách nào tùy tiện vượt qua.
Qua một lúc lâu, Kim Tuyết Mai chậm rãi mở miệng nói: “Cao Phong bảo tôi nhận ông, vậy tôi sẽ nhìn nhận ông.”
Cao Phong nghe vậy có chút chưng hửng.
“Xoẹt!”
Diệp Thiên Long đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức nhìn về phía Cao Phong.
Trong đôi mắt kia, mang một sự uy hiếp sâu đậm.
Tựa như chỉ cần Cao Phong dám không đồng ý, ông sẽ hạ gục Cao Phong vậy.
“Ừ?”
Sắc mặt Cao Phong trầm xuống, cau mày nhìn Diệp Thiên Long.
Diệp Thiên Long này, dường như có chút không nhìn nhận rõ vấn đề thì phải?
Cao Phong quét mắt qua, Diệp Thiên Long trong nháy mắt yên tĩnh lại, vội vàng nở nụ cười trên mặt theo.
Uy hiếp trong mắt kia cũng bỗng nhiên biến thành khẩn cầu.
Cao Phong lúc này mới xoay đầu lại, cái này còn tạm được.
“Tuyết Mai, Trung tướng Long năm đó quả thật cũng có nỗi khổ.”
“Thật ra thì nhà họ Kim cũng coi là nhà giàu có ở Đà Nẵng, cho nên em hẳn cũng hiểu.”
“Nhà giàu có nhà nhìn như vinh quang, trên thực tế có rất nhiều chuyện cũng không tự quyết định được, năm đó sự việc là như vậy.”
“Ban đầu anh bị nhà họ Cao đuổi ra khỏi gia tộc, cũng không phải là vạn bất đắc dĩ sao.”
“Tối thiểu thì Trung tướng Long thật lòng muốn đền bù cho em, anh cảm thấy có thể cho ông ấy một cơ hội.”
“Dĩ nhiên, anh sẽ không ép buộc em cái gì, cho dù em và nhà họ Diệp nhận nhau, chỉ cần em có nửa điểm không thoải mái, anh lập tức đưa em đi.”
“Không có nhà họ Diệp, chúng ta vẫn có thể thật tốt.”
Cao Phong nói một hồi, nói tương đối đúng trọng tâm, cuối cùng quyền lựa chọn vẫn nằm ở trong tay Kim Tuyết Mai.
Kim Tuyết Mai nghe vào tai không sót một chữ lời nói Cao Phong, nhớ ở trong lòng, sau đó nhẹ khẽ gật đầu.
“Cám ơn ông ban đầu trợ giúp Cao Phong, vậy thì tôi, nhận.”
Kim Tuyết Mai dừng mấy giây, sau đó nói ra một câu như vậy.
“Được, tốt! Con gái ngoan!”
Diệp Thiên Long kích động suýt chút nữa nhảy lên, muốn đưa tay chạm vào Kim Tuyết Mai nhưng bàn tay đưa đến một nửa, lại đột nhiên rụt trở về.
“Con gái, con có thể, con có thể gọi cha một tiếng cha, được không?”
Diệp Thiên Long hít sâu một hơi, sau đó thận trọng hỏi.
Dáng vẻ thấp thỏm vô cùng đó, căng thẳng như là lúc học sinh tra điểm số của mình.
Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩng đầu, cũng không nhìn Diệp Thiên Long, mà nhìn về phía Cao Phong trước.
Dẫu sao, nếu là gọi một tiếng cha này rồi, vậy thì cô thật sự coi như là nhận tổ quy tông.
Cho nên, cô cũng có chút thấp thỏm.
Cao Phong không nói gì, chẳng qua là đưa tay vuốt nhẹ lên mặt Kim Tuyết Mai, ánh mắt kiên định cổ động cho Kim Tuyết Mai cố gắng lên.
Từ Cao Phong trong ánh mắt, Kim Tuyết Mai thấy được khích lệ cùng kiên định, cũng trang trọng gật đầu.
“Haizz!”
Kim Tuyết Mai thở ra một hơi thật dài, sau đó chậm rãi xoay người, nhìn về phía Diệp Thiên Long.