Chương 1128
Nhưng nếu như đắc tội với Nam Phương Minh Nguyệt, đừng nói trên chiếc du thuyền này, cho dù ở bất kỳ đâu, chắc chắn kết quả sẽ không tốt lành gì.
“Nam Phương Minh Nguyệt!”
Dương Tuấn Minh lạnh lùng hừ một tiếng.
Trông thấy Nam Phương Minh Nguyệt đi đến chỗ này, sắc mặt những người khác đều lộ ra vẻ tôn kính.
Dù sao dòng họ Nam Phương ở Thị trấn Biển Đông này, địa vị cũng tương đối cao.
“Anh nói nhà họ Đổng không dám khai chiến với nhà họ Dương các anh, nếu cộng thêm dòng họ Nam Phương chúng tôi nữa thì sao?”
Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thẳng vào Dương Tuấn Minh, cô dừng chân lại hỏi anh ta.
Những lời này vừa phát ra, mọi người đều kinh sợ.
Dòng họ Nam Phương muốn khai chiến với Xí nghiệp Dương Hoành? Xí nghiệp Dương Hoành có đủ tư cách khai chiến với dòng họ Nam Phương sao? Chỉ sợ là căn bản không cân dòng họ Nam Phương tự mình ra tay, nhà họ Dương kia đã bị tiêu diệt rôi.
Tại sao Nam Phương Minh Nguyệt phải làm như vậy, chẳng lẽ là vì bảo vệ tên Cao Vũ kia sao? “Nam Phương Minh Nguyệt, cô muốn xen vào chuyện này sao?”
Dương Tuấn Minh híp mắt lại, sắc mặt vô cùng u ám.
“Anh bắt nạt em họ Đổng Thái Minh của tôi như thế, anh nói xem tôi có nên xen vào chuyện này không?”
“Anh còn mở miệng xưng ông với em họ tôi, sao nào, anh ngang hàng với cha tôi sao?”
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhếch miệng, lạnh lùng nở nụ cười nhìn về phía Dương Tuấn Minh.
“Chuyện này…”
Nhất thời Dương Tuấn Minh không biết phải nói thế nào.
Xếp ngang hàng với Nam Phương An Khang? Có cho anh ta thêm một trăm lá gan nữa, Dương Tuấn Minh cũng không dám nói như vậy.
Nhưng mà lần này lại bị Nam Phương Minh Nguyệt bắt lỗi, lời cô nói khiến anh ta sững sờ không tìm được từ nào phù hợp để phản bác.
“Chị họ cậu đối xử với cậu không tệ lắm.”
Cao Phong khẽ mở miệng nói.
“Anh Vũ, nói ra khả năng anh không tin, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên chị ấy ra mặt nói giúp em.”
“Cho nên em cảm thấy, nhìn bề ngoài có vẻ như chị ấy đang giúp em, nhưng thực tế là đang giúp anh đó.”
Đổng Thái Minh lắc đầu nói.
Nghe anh ta nói thể, Cao Phong khẽ giật mình, anh nhìn Nam Phương Minh Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nhưng lại lắc đầu không nói gì.
“Được, chuyện trước đó, tôi sẽ xin lỗi Đổng Thái Minh.”
“Nhưng hiện giờ tôi muốn giải quyết chuyện riêng với Cao Vũ, cô không có ý kiến gì chứ?”
Đúng là Dương Tuấn Minh vân không dám cứng đối cứng với Nam Phương Minh Nguyệt.
“Đương nhiên chuyện anh muốn ra tay với những người khác tôi sẽ không có ý kiến, nhưng mà chuyện này, tôi nhìn cũng thấy rất khó chịu.”
“Rõ ràng là do anh đưa đầu đến trước mặt người ta, bảo người ta đánh mình, nếu như người ta không đánh anh, chẳng phải sẽ lãng phí ý tốt của anh sao?”
“Để tôi hỏi các vị có mặt ở đây một chút, nếu có người đưa đầu mình đến bảo các vị đánh, các vị có đánh hay không?”
Nam Phương Minh Nguyệt mỉm cười trầm ngâm, đôi mắt đẹp của cô ta quét qua phòng tiệc rồi khẽ cất tiếng hỏi.
“Khụ, cô chủ Minh Nguyệt nói có lý, nếu như là tôi…
Tôi cũng đánh.”
“Không tệ, không tệ, khá lắm”
“Cô chủ Minh Nguyệt nói có lý.”
Với thân phận của Nam Phương Minh Nguyệt và vẻ ngoài xuất chúng của cô ta, tất nhiên sẽ được rất nhiều người ủng hộ.
Cho nên dù Nam Phương Minh Nguyệt có nói sai đi chăng nữa, chắc chắn vẫn sẽ có người ủng hộ cô.
Huống chi những lời này của Nam Phương Minh Nguyệt vô cùng có ký.
Nghe thấy mọi người xung quanh đều phụ họa lời của Nam Phương Minh Nguyệt, sắc mặt Dương Tuấn Minh càng âm u hơn.
Cộng thêm việc trước đó mặt anh ta bị Cao Phong đánh cho sưng đỏ lên, sắc mặt của anh ta hiện giờ nhìn vô cùng đặc sắc.