Chương 1092
Chẳng lẽ Nam Phương Minh Nguyệt này có quen biết lão Sẹo sao? Nếu nói như vậy, có lẽ Thôi Minh Xung quả thật không dám động tới cô ấy.
“Thấy sao nào? Hiện tại cậu cũng đủ mạnh rồi, cậu hoàn toàn không cần động tay nữa, người khác cũng không dám động vào cậu.
Loại người giống như cậu với cách thức động tay như vậy thật sự là quá mức thấp kém rồi.”
Nam Phương Minh Nguyệt khiếu khích liếc mắt về phía Cao Phong.
Cao Phong vuốt chóp mũi, cười cười tỏ vẻ không có ý kiến gì.
“Lão Sẹo thì sao, cô biết lão Sẹo à?”
Thôi Minh Xung nhíu mày hỏi.
“Không sai!”
Nam Phương Minh Nguyệt hừ một tiếng rồi nói: “Lão Sẹo thấy tôi, cũng phải gọi chị đây một tiếng bà cô đấy.
Nếu các cậu thức thời thì nên nhanh chóng cút đi đi, đừng động vào tôi.”
Những câu này vừa nói ra, mọi người xung quanh vô cùng cạn lời, Thôi Minh Xung cũng vì thế mà ngẩn ra.
Nhưng không đợi Nam Phương Minh Nguyệt nói tiếp, Thôi Minh Xung đột nhiên nở nụ cười.
“Thật là chọc cười chết ông đây rôi, một kẻ hèn hạ như lão Sẹo đã cho cô dũng khí lớn như vậy à? Nếu như là ba ngày trước, ông đây quả thật đã bị cô dọa sợ rôi.
Nhưng bây giờ thì lão Sẹo mẹ nó là cái thá gì chứ, cô bảo ông ta tới trước mặt tôi khoe khoang một chút thử xem?” Thôi Minh Xung ngẩng cao đầu, tay phải nghiêng nghiêng chỉ lên trời, giọng nói cuông vọng gọi thẳng tên của lão Sẹo ra.
“Hít..
Mọi người xung quanh lại một lần nữa bị câu nói kiêu ngạo này của Thôi Minh Xung dọa sợ.
Cậu ta vậy mà ngay cả lão Sẹo cũng không thèm nể mặt ư? Ai cho cậu ta dũng khí đó? Nam Phương Minh Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người, trong quá khứ, đôi khi đụng phải những kẻ côn đồ, chỉ cần nhắc tới tên của lão Sẹo, quả thật còn có hiệu quả hơn gọi cảnh sát tới nhiêu.
Tình huống hôm nay là như nào vậy? Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên có chút xấu hổ, vốn dĩ muốn khoe khoang mối quan hệ của mình trước mặt Cao phong một chút.
Kết quả, Thôi Minh Xung lại không thèm nể nang gì lão Sẹo rồi? “Sao vậy, không phục à? Không phục thì cô lập tức gọi điện cho lão Sẹo đi, cô xem thử ông ta có dám nói chuyện hay không!”
Thôi Minh Xung cười lạnh nói.
Hiện tại cậu ta cũng không hê nóng nảy, cứ như vậy khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hai người Nam Phương Minh Nguyệt.
Loại trò chơi mèo vờn chuột này, quả thật không thú vị gì hết.
Nam Phương Minh Nguyệt cần cần môi, sau đó lấy điện thoại ra rồi gọi cho lão Sẹo.
“Nếu không thì để tôi tới giải quyết?”
Cao Phong ho một tiếng nói.
“Anh giải quyết cái gì chứ? Anh quen biết ai? Cứ đứng im đó đợi đi!”
Nam Phương Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trực tiếp tìm được số điện thoại của lão Sẹo rồi ấn nút gọi.
“Alo, tôi là Nam Phương Minh Nguyệt.”
Sau khi điện thoại được kết nối, Nam Phương Minh Nguyệt nhìn thoáng qua Thôi Minh Xung rồi nói thẳng.
Vừa nói vừa mở loa ngoài ra.
“Ôi trời, bà cô của tôi ơi, sao cô lại gọi điện cho tôi thế này?”
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của lão Sẹo, quả thật vô cùng tôn kính đối với Nam Phương Minh Nguyệt.
“Ông có quen một kẻ tên là Thôi Minh Xung không? Cậu ta nói ông ở trước mặt cậu ta không dám làm gì hết.”
Nam Phương Minh Nguyệt lại lần nữa liếc mắt nhìn thoáng qua Thôi Minh Xung.
Mà Thôi Minh Xung vẫn khoanh hai tay trước ngực như vậy, vân mang biểu cảm nghiền ngẫm nhự cũ.
“Chuyện này…
Nghe Nam Phương Minh Nguyệt nói xong, lão Sẹo ở bên kia điện thoại lập tức rơi vào im lặng.
“Sao vậy?”
Nam Phương Minh Nguyệt khẽ nhíu mày.
Tên Thôi Minh Xung này vừa nhìn đã thấy chính là một tên du côn hư hỏng chính hiệu.