Chương 1154
“Anh Vũ, Đổng Thái Minh này luôn thành thật với bạn bè, không hề giả dối.”
“Anh cầm lấy hai trăm tỷ, còn lại một trăm bốn mươi tỷ là đủ cho em rồi.”
Đổng Thái Minh nghiêm túc nói.
Nam Phương Minh Nguyệt liếc nhìn Đổng Thái Minh, nhưng không mở miệng nói gì.
Đây là tiên của Đổng Thái Minh, đương nhiên anh ta có quyền tùy ý sử dụng.
Cao Phong có chút kinh ngạc nhìn Đổng Thái Minh, sau đó xua tay từ chối.
“Anh Vũ, em biết hiện tại anh rất thiếu tiền, nên anh cứ cầm tiên trước đi”
“Nếu hôm nay không có anh thì em mất trắng nên anh nhất định phải cầm lấy.”
Thái độ của Đổng Thái Minh cực kỳ kiên quyết.
Nói đi nói lại thì cũng chỉ muốn đưa hai trăm tỷ cho Cao Phong.
Cao Phong trâm mặc vài giây, sau đó nói: “Được rồi.
Xem như là tôi mượn của cậu”
Đổng Thái Minh thấy Cao Phong nhận lấy thẻ thì mừng rỡ.
Anh ta lấy thêm một thẻ ngân hàng ra.
“Chị họ, em cho chị bốn mươi tỷ, một trăm tỷ em sẽ để mua xe, vẫn còn sáu mươi tỷ.
Quá tuyệt!”
“Đúng là tin anh Vũ thì sẽ sung sướng suốt đời.
Từ nay về sau, anh Vũ nói em đi phía đông, em sẽ không bao giờ đi phía tây”
Đổng Thái Minh đập tay lên ngực kêu bôm bốp, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Cao Phong cười gật đầu, cũng không nói nữa.
Đôi môi hồng đào của Nam Phương lăng mấp máy, muốn nói rồi lại thôi.
Cao Phong tinh ý thấy được biểu hiện này của cô ta, nhẹ nói: “Không cần cô nhúng tay vào mấy cuộc cá cược này vẫn có thể thắng.”
“Hừ.
Tôi cũng không bao giờ thất hứa, tôi sẽ thực hiện đúng như lời đã hứa.2084658_2_25,60
Chỉ là không phải bây giờ thôi!”
Cao Phong còn chưa nói xong Nam Phương Minh Nguyệt đã ngay tại chỗ nói ra những lời này.
Cô ta có chút tức giận.
Nhưng mà trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt vẫn thấy lo sợ nhiều hơn.
Càng tiếp xúc với Cao Phong cao nhiêu, cô càng nhận ra Cao Phong che dấu rất nhiều chuyện.
Cho dù là danh tính của Cao Phong hay là tầm nhìn, hiểu biết sâu rộng ở lĩnh vực đô cổ của anh, tất cả đều khiến Nam Phương Minh Nguyệt nhìn anh với cặp mắt khác xưa.
Thậm chí tên Cao Vũ này còn đem đến cho Nam Phương Minh Nguyệt cảm giác…
Một cảm giác rất giống với Cao Phong ở thành phố Đà Nẵng.
Bởi vì mặc dù Nam Phương Minh Nguyệt cũng chưa hề gặp Cao Phong ở thành phố Đà Nẵng, nhưng trong lòng cô ta cảm thấy rằng Cao Phong sẽ mạnh mẽ như thể.
Mỗi khi gặp bất cứ chuyện gì, anh đều không sợ hãi, không bất ngờ, bình tĩnh giải quyết mọi vấn đề.
Đây là một người đàn ông thực thụ.
Mà bây giờ Cao Vũ lại đem đến cho Nam Phương Minh Nguyệt loại cảm giác này.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Nam Phương Minh Nguyệt quay đầu lại, nhìn Cao Phong hỏi từng chữ một: “Cao Vũ, rốt cuộc, anh là ai?”
“Không phải cô đã điều tra rõ danh tính của tôi rồi sao?”
Cao Phong trả lời một cách thản nhiên.
Nói xong, Cao Phong nhận chai nước khoáng Vũ Hoàng Lễ đưa qua, mở nắp uống một ngụm.
Nam Phương Minh Nguyệt nheo mắt lại, nhìn chäảm chấm vào động tác của Cao Phong.
Cô ta có một người bạn là chuyên gia tâm lý học.
Khi một người đang căng thẳng hoặc nói dối, họ sẽ uống nước theo phản xạ tự nhiên để giúp giảm sự căng thẳng bên trong.
Nhưng mà dù Nam Phương Minh Nguyệt có quan sát kỹ tình biểu hiện trên khuôn mặt của Cao Phong.
Cô ta cũng không nhìn thấy có gì bất thường.
Cao Phong vẫn giữ bộ dạng bình tĩnh đó, vẻ mặt vô cùng hờ hững, thoạt nhìn giống như bị tê liệt.
“Chủ tịch Lê, ông cũng đem mấy món đồ sưu tâm kia đi thẩm định đi.”