Chương 2219
“Đừng nói với tôi những điều này. Không có tác dụng đâu. Ở đây tôi nói cho ông biết, chắc chắn là các ông không mang anh Vũ của tôi đi được.” Lê Tiểu Quyền nóng nảy đung đưa nắm tay.
Đám người Thương Hồng Thành, còn cả Lý Khải Kiệt và Khổng Duệ Chí cũng đi đến đứng phía sau Cao Phong.
“Cậu Quyền. Nếu như cậu nhất định muốn làm như vậy, vậy thì đừng trách chúng tôi không nể mặt nhà họ Lê.” Sắc mặt người trung niên dẫn đầu u ám.
Lê Tiểu Quyền kiêu ngạo, bất mãn, lập tức bước một bước lên muốn nói.
“Tiểu Quyền, Tuấn Hồng, lui xuống đi.” Cao Phong để tay sau lưng, hờ hững nói.
“Anh Vũ.” Lê Tiểu Quyền vội vàng hô lên.
“Không sao. Tôi đi nói chuyện với bọn họ.” Cao Phong vẫy nhẹ tay.
Lý Tiểu Quyền cắn cắn răng, nghe theo nhường lại vị trí.
Dù sao cho dù Cao Phong thật sự đi vào thì với sự liên thủ của ba dòng họ nhỏ bọn họ chắc chắn cũng sẽ đảm bảo được cho Cao Phong ở bên trong đó không phải chịu khổ.
“Nể mặt cậu, không dùng đến còng nữa, tự mình đi theo chúng tôi.” Người trung niên dẫn đầu để tay sau lưng, liếc nhìn Cao Phong.
Những người thuê nhà xung quanh đó và cả những khách hàng nhìn thấy cảnh tượng này thì đều sững người, sau đó ào ào vây lấy.
Đối với những người thuê nhà này mà nói, nếu tự hỏi thì bọn họ thật sự không muốn Cao Phong bị đưa đi.
Không phải là có tình cảm sâu đậm gì với Cao Phong, mà là bởi vì hiếm khi mới gặp được một ông chủ tốt bụng, bọn họ thật sự không muốn lại đổi người nữa.
Dù sao đây là chuyện liên quan đến lợi ích sát sườn của bọn họ.
“Không sao, mọi người đừng lo lắng. Cho dù tôi đi vào rồi thì cũng đã sắp xếp xong chuyện mưa lì xì cho mọi người rồi.” Cao Phong mỉm cười, nói.
Trong dáng vẻ Cao Phong giống như không quá để ý đến chuyện này.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Cao Phong, tâm trạng của những người này cũng đã được thả lỏng đi rất nhiều.
Đúng vậy. Người đàn ông này mạnh như vậy, chắc chắn có thể hóa dữ thành lành.
Sắc mặt của mười mấy nhân viên công tác đều nhất loạt tối lại. Hiện giờ bọn họ đứng ở đây mà Cao Phong còn dám đùa với những người xung quanh.
“Cậu quá đáng rồi đấy.” Người trung niên dẫn đầu lạnh lùng nói.
“Cho tôi chút thời gian, tôi xử lý xong chuyện ở đây thì lập tức sẽ đi theo các ông.”
Cao Phong không giải thích bất kỳ điều gì, cũng không nói bất kỳ lời thừa thãi nào mà đưa thẳng ra yêu cầu của bản thân.
“Cậu muốn làm gì? Nếu cậu dám chạy thì chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn đấy.” Người trung niên vội vàng bước lên trước một bước.
“Trước khi bị các ông đưa đi, tôi muốn sắp xếp lại ổn thoải sản nghiệp của tôi đã.”
“Cho dù là phạm tội tử hình thì trước khi chết cũng có quyền lập di chúc mà. Sao thế? Tôi thì không được sao?” Cao Phong liếc nhìn người đàn ông trung niên, dùng lý lẽ để đáp lời.
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì bắt đầu im lặng.
“Không được để cậu ta đi xử lý chuyện phía sau. Không được để cậu ta đi! Đưa cậu ta đi ngay bây giờ.”
Phạm An Quốc gọi điện thoại đến dặn dò người trung niên đó.
Nhưng Cao Phong lại không cho ông ta cơ hội lên tiếng.
“Đợi tôi xử lý xong chuyện, các ông đưa tôi đi, muốn giải quyết thế nào đều được.”
“Còn nếu không, tôi vào đó rồi sẽ không nói gì cả.” Ánh mắt Cao Phong vô cùng bình tĩnh.
“Có ý gì vậy? Người ta còn có sản nghiệp lớn như vậy, còn có thể chạy được sao?”
“Đúng thế. Thứ nhất, anh Cao Vũ, thứ hai không phóng hỏa, cũng không làm chuyện gì vi phạm pháp luật, gây rối kỷ cương. Các ông làm thế này là có ý gì?”
“Tưởng rằng người khác không hiểu luật sao? Hỗ trợ các ông điều tra, là hỗ trợ, không phải bị các ông cưỡng chế điều tra, có hiểu không?”
“Nào, người phía trước đứng ra sau. Để tôi chụp thử xem đây là ai mà lại ghê gớm như vậy.”
Đột nhiên rất nhiều người xung quanh lại tạo nên tổ chức tự phát với nhau, bắt đầu nói giúp Cao Phong.
Dưới áp lực dư luận kiểu này, cho dù Phạm An Quốc đưa ra mệnh lệnh thì người trung niên vẫn không dám cưỡng ép xông đến.
Trước đó, những người này điên cuồng đến suýt lật cả xe. Nếu như chọc giận bọn họ thì mười mấy người này của ông ta thật sự không đủ.
Dù sao pháp luật cũng quy trách nhiệm cho công chúng.