Chương 3859
Mạnh Tuấn Phi nói xong những lời này, xua tay muốn xoay người rời đi.
“Anh Phi, nếu anh cố ý làm như vậy, vậy các anh em chỉ có thể xin lỗi mà thôi.”
Mà ngay sau đó, người sĩ quan phụ tá kia hừ lạnh một tiếng, biểu cảm cũng lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Có ý gì?”
Mạnh Tuấn Phi nghe vậy khẽ nhíu mày, nhìn về phía sĩ quan phụ tá kia.
“Anh Phi, bọn em không có ý gì.”
“Hôm nay anh giết Cao Phong, từ nay về sau anh vẫn là anh Phi của bọn em.”
“Nếu anh không làm như vậy mà nói, vậy thì ngại quá, anh không làm cũng phải làm.”
Một sĩ quan phụ tá khác cũng tiến lên một bước, giọng điệu tràn ngập lạnh lùng.
“Tôi thấy các cậu làm phản rồi! Người đâu!”
Bỗng nhiên Mạnh Tuấn Phi quay đầu, gầm lên giận dữ với người ở ngoài cửa.
“Tôi không cho tiến vào, người nào cũng không thể tiến vào.”
“Cho dù xảy ra động tĩnh lớn cỡ nào, cũng không thể tiến vào!”
Mà Mạnh Tuấn Phi vừa nói xong, sĩ quan phụ tá kia cũng cười mỉa một tiếng, kêu lên với người ở ngoài cửa.
Khiến Mạnh Tuấn Phi bất ngờ chính là, đám người sắp xếp ở bên ngoài lúc trước, vậy mà thật sự không tiến vào.
Giống như lời sĩ quan phụ tá này nói, còn có tác dụng hơn lời Mạnh Tuấn Phi nói?
“Anh Phi, mấy trăm người ở bên ngoài, đều là thuộc hạ tâm phúc của chúng tôi.”
“Cho nên anh đừng lãng phí sức lực thì hơn.”
Sĩ quan phụ tá thứ ba cũng cười mỉa một tiếng, trên gương mặt xuất hiện nụ cười trêu tức nói.
Mạnh Tuấn Phi trợn to mắt, trong lòng vô cùng phẫn nộ, huyệt thái dương nổi đầy gân xanh, lại càng không ngừng giật giật.
“Haizz, nghe mấy tin sàm ngôn, chẳng phân biệt được phải trái.”
“Cuối cùng mua dây buộc mình, thật sự thật đáng buồn đáng tiếc.”
Nước trà của Cao Phong đã sôi, vì thế anh vừa lắc đầu vừa pha trà.
Sương khói nước trà bốc lên, lại bị bám hương trà thấm vào lòng người.
Nghe nói Cao Phong nói như vậy, Mạnh Tuấn Phi lại càng như bị điện giật, trong lòng vô cùng hối hận.
Bởi vì theo như lời Cao Phong nói, chuyện này không giả chút nào!
Ông ta chính vì tin ba tên sĩ quan phụ tá, cộng thêm được nhiều thuộc hạ ủng hộ, mới có thể làm ra quyết định như thế.
Nhưng đến bây giờ ông ta mới hiểu được, hóa ra ba tên sĩ quan phụ tá, cùng với những thuộc hạ này đều đã thỏa thuận với nhau từ trước.
Nhưng mà bây giờ ông ta mới biết, thì đã muộn.
Ông ta tự tay đào một cái hố, còn bị thuộc hạ tâm phúc của ông ta đẩy mạnh vào trong hố.
Đây không phải là mua dây buộc mình thì là gì?
“Anh cứ tiếp tục đắc ý đi, lát nữa anh sẽ phải khóc, hừ!”
“Đợi lát nữa sẽ thẩm phán anh!”
Sĩ quan phụ tá này nhíu mày nhìn Cao Phong một cái, trên gương mặt tràn ngập nụ cười mỉa.
“Trên thế giới này, có lẽ có người có thể thẩm phán tôi.”
“Nhưng mà anh, các anh, tuyệt đối không đủ tư cách.”
Ánh mắt Cao Phong bình tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên vừa pha trà vừa trả lời.
Thản nhiên đắc ý, thoải mái giống như đang nói chuyện phiếm.
“Đừng nói lời vô nghĩa với anh ta, đợi lát nữa lại tính sổ với anh ta.”
“Anh Phi, anh quyết định xong chưa?”
“Chỉ cần bây giờ anh giết Cao Phong, sau này anh vẫn là anh Phi của bọn em.”
Mấy sĩ quan phụ tá này giống như đang tìm đủ mọi cách, khiến Mạnh Tuấn Phi tự mình ra tay.
Bằng không, e rằng bọn họ căn bản sẽ không lãng phí thời gian?
“Anh Phi, anh đang do dự cái gì? Đợi người khác tới cứu anh sao?”
“Anh đừng quên, anh đã tự mình nói với trăm nghìn binh sĩ còn lại, nói cho dù bên này xảy ra động tĩnh gì, bọn họ cũng không được tới.”