Chương 3737
“Không phải Long Tuấn Hạo đó nói khiến tôi không thể ngủ được hay sao? Ông đây muốn xem xem, cậu ta có bản lĩnh đó hay không?” Đức Khánh hừ lạnh, rồi lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Trong nháy mắt, một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đức Khánh vừa mới tiến vào mộng đẹp, thì những tiếng súng dồn dập đột nhiên truyền tới.
“Bằng bằng bằng!”
“Rầm! Ầm ầm! Ầm ầm!”
Tiếng súng nổ từ xa tới gần, như thể có vô số người đang tấn công.
“Ặc!” Đức Khánh đột nhiên hít ngược một ngụm khí lạnh, sau đó bật dậy khỏi giường.
“Khối tập đoàn Phong Hạo thật sự tấn công vào đây sao?” Ông ta hô lên một tiếng kinh hãi, vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Ngài Đức Khánh, phía sát biên giới truyền tới tiếng đánh nhau, không biết có phải khối tập đoàn Phong Hạo đang tấn công hay không?”
“Báo cáo ngài Đức Khánh, tin tình báo nói khối tập đoàn Phong Hạo dẫn rất nhiều người tới sát biên giới, vừa đi vừa nổ súng.”
Mấy thuộc hạ chạy tới, báo cáo tình hình với ông ta bằng tốc độ nói rất nhanh.
“Hừ! Không cần sợ! Bọn họ không dám tới nhiều người như vậy đâu, trừ khi bọn họ muốn bị ngài John dùng pháo bắn! Doanh địa của chúng ta cách biên giới rất xa, bọn họ lại càng không thể tiến tới đây được!” Đức Khánh rất có tự tin.
Nếu khối tập đoàn Phong Hạo muốn tới doanh địa của Đức Khánh, vậy ít nhất cũng phải băng qua doanh địa của mười mấy thế lực Nam Cương. Đức Khánh không tin những thế lực đó sẽ mặc kệ cho khối tập đoàn Phong Hạo đi qua.
“Bằng bằng bằng! Bằng bằng bằng!” Tiếng súng không ngừng vang lên.
Các thế lực lớn nhỏ khắp toàn bộ Nam Cương, đều bò dậy, trong lòng khẩn trương.
Mà tiếng súng vang lên khoảng tầm mười phút, rồi đột nhiên biến mất hoàn toàn, như thể chưa từng xuất hiện vậy.
Đức Khánh cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
Mà một tiếng sau đó, ông ta vừa mới đi vào mộng đẹp, thì lại bị tiếng súng đánh thức.
“Bằng bằng bằng!”
“Tằng tằng tằng!”
Tiếng súng lần này còn mãnh liệt hơn cả lần trước, hình như còn dùng đến cả súng máy hạng nặng.
Đức Khánh lại bật dậy khỏi giường.
Mà tiếng súng lần này kéo dài gần hai mươi phút, mới đột nhiên biến mất.
“Mẹ nó chứ! Đây là một đám chó điên sao?” Ông ta chửi một cách dữ dội, dứt khoát nhét nút bịt tai vào, sau đó nằm xuống ngủ lần nữa.
Hai tiếng sau, tiếng súng lại vang lên…
“Bằng bằng bằng bằng!”
“Rầm! Ầm! Ầm ầm ầm!”
Lần này, không chỉ có súng tiểu liên, mà còn có súng máy hạng nặng, thậm chí còn có cả tiếng đạn tên lửa nổ.
Thậm chí sau khi Đức Khánh bật dậy, còn có thể nhìn thấy ánh lửa ngút trời ở phía xa, ánh sáng đạn tên lửa nổ tung, rất dễ nhìn thấy trong màn đêm.
“Con mẹ nó! Ba lần! Ba lần rồi đấy! Có còn cho bố mày ngủ nữa không đây?”
Đôi mắt của ông ta đỏ ngầu, lớn tiếng chửi: “Tập hợp người, theo tôi đi giết bọn họ!”
“Ngài Đức Khánh, chúng ta không thể kích động được!”
“Doanh địa của chúng ta không nằm ở khu vực sát biên giới, hà tất phải nhúng tay vào?”
“Nếu bọn họ thật sự đánh nhau, vậy chúng ta cứ để bọn họ tổn thất với nhau một chút trước đi, chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?”
Mấy sĩ quan phụ tá vội vàng khuyên ông ta, không để Đức Khánh khởi binh.
Đức Khánh cắn chặt răng, ra sức kiềm chế cơn giận, sau đó lại quay trở về phòng ngủ tiếp.
Hai tiếng đồng hồ sau, cho đến tận hơn ba giờ sáng, đúng vào lúc người ta đang mệt mỏi.
“Bằng bằng bằng bằng bằng!”
“Ầm! Ầm ầm!”
“Tằng tằng tằng tằng tằng!”
Tiếng súng lại vang lên một lần nữa…