Chương 2844
Hai chiếc ca nô gần với viên đạn nhất bị nổ thành vô số mảnh nhỏ.
“Bùm!”
Có hai chiếc ca nô thậm chí trực tiếp bị lực mạnh đó lật tung lên không trung, sau đó mới rơi xuống nước.
“A! A!”
Hơn một nghìn binh sĩ nhà họ Cao còn chưa kịp ngắm bắn đã bị đánh hạ ngay trong nước.
Có người còn bị giết ngay tại chỗ!
Dù sao thì tầm bắn của súng tiểu liên, cùng với tầm bắn của đại bác cũng là thứ không gì có thể sánh kịp.
“Ha ha! Thoải mái quá! Đây là bia ngắm sống sao! Tiếp tục đi!”
Long Tuấn Hạo cười lớn một tiếng, sau đó quát: “Có thể bắn hay không, không thì ôm ống phóng hoả tiễn tới đây cho ông.”
Lúc này vẻ mặt Long Tuấn Hạo vô cùng hưng phấn, nội tâm càng bừng bừng khí thế.
Hồn nhiên quên đi, lúc trước mình đã bị văng ra bởi sức giật của ống phóng hoả tiễn như thế nào.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Một viên rồi lại một viên đạn giống như không lấy tiền mà điên cuồng phun ra.
Hoặc là nổ bọt sóng lên tận trời, hoặc là trực tiếp bắn văng ca nô, hoặc là làm ca nô nổ thành vô số mảnh nhỏ.
Trên chiếc ca nô, binh sĩ họ Cao kêu cha gọi mẹ, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ có thể không ngừng nghĩ biện pháp để thoát khỏi.
Nhưng dưới đạn pháo, ai có thể chạy thoát?
Không đến hai phút, một trăm chiếc ca nô đã bị đều tiêu diệt.
Xa xa ở trên hải phận, chỉ còn lại một ít mảnh ca nô nhỏ màu trắng, còn cả những mảng máu đỏ.
Một nghìn tên binh sĩ họ Cao đều bị chết hoặc là bị thương.
Có một vài con cá mập ngửi được mùi máu tươi, vốn định theo mùi máu tươi qua đây, nhưng chỉ dám bơi quanh ở phía xa mà không dám tiến lên.
Động vật luôn nhạy cảm đối với nguy hiểm hơn hẳn con người.
Ngay cả chúng nó cũng có thể cảm nhận được sự uy lực của bom đạn!
Đây là đợt cứu trợ thứ nhất của Cao Anh Hạo.
Kết quả còn chưa phát huy ra bất cứ tác dụng gì đã chết thảm ở trong vùng biển.
Cao Anh Hạo xem mà trợn tròn mắt.
Cao Phong lấy đâu ra nhiều hoả lực mạnh thế này chứ?
“Cao Anh Hạo, món khai vị này có làm cậu có hài lòng không?”
“Mà không sao, nếu không hài lòng, kịch hay vẫn còn ở phía sau đấy.” Cao Phong cười nhạt, từ trên cao nhìn xuống Cao Anh Hạo.
Cao Anh Hạo cắn chặt hàm răng, đưa tay chỉ Cao Phong mắng: “Con mẹ nó mày có giỏi thì tới đây! Mày nghĩ tao sợ mày đúng không?”
“Tôi nói rồi, lần thứ ba tôi qua đây chính là lúc tôi huỷ diệt các người.” Cao Phong cười nhạt nói.
“Con mẹ nó, mày đừng bốc phét! Lần trước mày may mắn mới an toàn rời khỏi được hải phận của nhà họ Cao.”
“Nhưng lúc này đây, tao tuyệt đối sẽ không để cho mày sống sót rời đi!”
Trong mắt Cao Anh Hạo tản ra ý lạnh, chỉ ước gì có thể bay ngay lên không trung, dùng một chưởng vỗ chết Cao Phong.
“Cậu Anh Hạo, cậu lui về phía sau đi! Các anh em tới rồi!”
Một gã tiểu đội trưởng trong binh sĩ họ Cao lớn tiếng hét lên.
Chỉ một thoáng, vô số binh sĩ họ Cao cầm trong tay vũ khí mạnh mới tinh đen bóng nhao nhao xông tới, chuẩn bị phản kích đám người Long Tuấn Hạo.
Một nghìn người, năm nghìn người, trên mười nghìn người.
Lúc này ở đảo nhà họ Cao, đương nhiên có nuôi hơn mấy nghìn tên binh sĩ họ Cao, so với lực lượng trước kia còn tăng lên gấp mấy lần.
Từ lần trước Cao Phong tấn công thành công hải phận của nhà họ Cao, Cao Anh Hạo đã phải hao tổn một cái giá thật lớn, tăng cường lực lượng phòng ngự của đám binh sĩ họ Cao lên gấp mấy lần.
“Nói cho mấy đảo khác kéo lực lượng tới trợ giúp, không cần bao vây từ phía sau Cao Kình Thiên nữa mà trực tiếp lên từ phía sau đảo để tiếp viện.”
“Mấy người các người điều khiển máy bay của chúng ta, tiến hành áp chế hoả lực trên không!”
Cao Anh Hạo đi tới phía sau để mọi người bảo vệ, lúc này mới bắt đầu hạ lệnh tác chiến.