Chương 452
Vừa mới nghĩ đến đây điện thoại bên cạnh vang lên.
Kim Tuyết Mai liếc mắt nhìn, nội tâm liền hồi hộp quả nhiên nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Xem ra chuyện này cụ Kim đã biết.
Kim Tuyết Mai cầm điện thoại di động đợi chừng gần mời giây, thở dài một tiếng vẫn là nhận điện thoại.
Có một số việc trốn tránh không có ích lợi gì.
Cao Phong từ phòng họp ra ngoài liền lái xe điện rời khỏi công ty.
Chỉ là hơn ba mươi tỷ tiền mặt thôi mà thế nhưng lại làm Kim Tuyết Mai trở thành cái bộ dạng này, Cao Phong có chút dở khóc dở cười.
Nhìn xe điện ba bánh, vốn là muốn lên lầu lấy chìa khóa xe đi qua đây Cao Phong lại dừng lại đi bộ.
Hơn ba mươi tỷ cốp xe có chút hơi a!
Cốp xe ba bánh nhìn lại có vẻ thích hợp hơn.
“Xem ra, xe ba bánh này ta còn phải mượn dùng một ngày.” Cao Phong nói thầm một câu.
Nhìn Cao phong tự nhiên lái xe điện ba bánh rơi đi bên trong công ty rất nhiều nhân viên có chút buồn cười.
Lần này Cao Phong lại muốn thiêu thân làm chuyện gì?
Từ bắt đầu chạy xe điện, đến sau này đi BMV, sau lại chạy Bentley, về sau là Rolls-Royce Phantom. Hiện tại đi một vòng lại đổi về xe điện ba bánh.
Chẳng qua bây giờ mọi người không dám cười nhạo khinh thường, trong lòng đều thầm thì nhưng ngoài miệng thì không dám nói ra.
Ngân hàng Hà Nội.
Ra khỏi xe ba bánh Cao Phong cũng không có bao nhiêu người chú ý.
Chỉ là hai gã nhân viên bảo vệ đứng ở trong phòng cẩn thận nhìn Cao Phong một cái.
Mặc dù không ngăn cản tại chỗ nhưng vẫn chú trọng chú ý một chút.
Cao Phong sờ sờ mũi không thèm để ý chút nào, lúc này chuẩn bị tìm nhân viên tư vấn để cho người phụ trách của bọn họ ra ngoài.
Nếu không nhân viên bình thường có thể không xử lý loại hóa đơn này. Trong ngân hàng rất nhiều người đều chờ ở đây xếp hàng. “Ta nói bà cụ này có chuyện gì xảy ra a, đã nói là rút tiền lương hưu không phải ở đây, có thể không ở đây lãng phí thời gian được không.?”
Chợt nghe được một giọng nữ truyền tới xuyên qua đám người.
Rất nhiều người thay đổi ánh nhìn hướng về bên kia nhìn, Cao Phong cũng cau mày nhìn sang.
“Cô gái, tôi thật không biết ở đâu lĩnh…” Có một bà lão hơn bảy mươi tuổi dáng người to lớn đứng trước quầy.
Mà bên này cô gái tóc dài xoăn nhẹ bên này mặc váy liền của nhân viên màu đỏ đứng sau quầy.
“Không biết ra ngoài hỏi sao ở đây làm trễ thời gian, có biết là tôi một phút ở đây kiếm được trên dưới trăm triệu không!” Cô gái bên cạnh vừa nói vừa quơ quơ trên tay chìa khóa xe Porsche.
“Bà cụ đứng xếp hàng trước mới có hai phút mà cô không đợi được.”
“Thiệt là ta có chút không nhìn nổi, nhà ai không có cha mẹ?” Trong ngân hàng những khách hàng khác không vui.
“Chuyện này, không liên quan gì đến anh, đừng nhiều lời! Anh biết tôi là ai không?” – Người phụ nữ mặc áo đỏ quay đầu quát lớn.
“Cô là ai vậy? Cô đi nhà hàng ăn cơm không phải trả tiền? Lái xe vượt đèn đỏ không bị bắt phạt sao? Hay cha cô là Lý Hang?” – Cao Phong khẽ nhíu mày, thản nhiên liếc nhìn người phụ nữ một cái.
“Được rồi!” – Lời nói của Cao Phong, lập tức thu hút sự cổ vũ của cả sảnh đường.
“Chó lại bắt chuột, xen vào việc của người khác, ở thành phố Sài Gòn, dù sao tôi lái xe cũng không bị bắt phạt!
Nếu không, cậu cứ cho người ra ngoài dò hỏi đi.” – người phụ nữ vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ô, tôi là một con chó, vậy cô là con chuột mà mọi người đều la hét hay sao?” – Cao Phong vừa đi vừa nói.
Trực tiếp bước đến trước mặt lão bà, nói: “Bà ơi, có một nơi đặc biệt để nhận lương hưu. Bà phải hỏi qua ý của những người quản lý trong phạm vi quyền hạn của mình, tìm ủy viên trong đó là được.”
“Cám ơn, cám ơn con, chàng trai.” – Bà cụ không khỏi cảm ơn.
Cao Phong cười lắc đầu, khẽ vẫy tay ra hiệu không có việc gì.
Đợi bà cụ rời đi rồi, Cao Phong lại đi về phía quầy thông tin chỗ bà ấy vừa đi.