Chương 3061
Dăm ba câu đã nói Cao Phong thành một kẻ vong ơn bội nghĩa, như thể khiến cho nhà họ Diệp bọn họ cực kì khinh thường.
Cao Phong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt chậm rãi lướt qua đám người nhà họ Diệp.
Có một nét lạnh lùng trong mắt anh.
Nếu anh không nhớ đến ân tình thì anh sẽ không đứng ở đây một mình.
Mà sẽ giống như đối xử với nhà họ Phạm hơn, trực tiếp dẫn người ta tấn công vào và cưỡng chế.
Cho dù có phải chết, bất luận kiểu gì cũng sẽ không lùi bước.
Nhưng lúc này, rõ ràng nhà họ Diệp đã sai, thế lực của bọn họ vẫn còn mạnh hơn so với Cao Phong, dường như lý lẽ đứng về phía bọn họ.
Cao Phong vất vả lắm mới kìm nén được cơn tức giận, lại một lần nữa loáng thoáng có dấu hiệu thả lỏng.
“Tại sao cậu không nói gì, cậu có dám thừa nhận mình có bao nhiêu ân huệ của nhà họ Diệp hay không?”
Một con em thuộc thế hệ con cháu thứ hai của nhà họ Diệp cười khẩy hỏi.
Cao Phong thản nhiên gật đầu, nói: “Tôi thừa nhận, nhà họ Diệp thật sự đã giúp tôi không ít.”
“Cậu biết thì tốt rồi!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng: “Cậu biết mà còn dám tới nhà họ Diệp hỏi tội sao?
“Đừng nói mấy chuyện này nữa, càng là chuyện lớn, cậu càng không nên làm vậy.”
“Đúng vậy! Cậu đừng quá coi trọng bản thân mình!”
“Nhà họ Diệp không phải nhà họ Phạm đâu! Nhà họ Phạm sợ cậu, nhà họ Diệp chưa từng sợ ai.”
Trong phút chốc, mọi người đều đồng loạt chỉ trích Cao Phong.
Sắc mặt Cao Phong không có chút thay đổi, vẫn cứ đứng ngạo nghễ trước những mọi người như cũ.
“Theo như lời mọi người nói như vậy, mọi người đã giúp đỡ tôi, cho nên tôi phải luôn ghi nhớ trong lòng thời khắc này.”
“Cho dù mọi người có làm tổn thương tôi, đánh tôi, thậm chí giết tôi, tôi, Cao Phong cũng sẽ phải chịu đựng mà không kêu ca gì sao?”
“Bởi vì người khác đã từng đối xử tốt với tôi, vậy thì cho dù có bắt nạt tôi, giết tôi, ta cũng phải biết ơn bọn họ có phải không?”
“Đây chính là tính cách của nhà họ Diệp mấy người sao? Đây là một loại người hầu mà nhà họ Diệp mấy người có được hay sao?”
Những lời của Cao Phong nói ra đã khiến toàn bộ mọi người rung động trong nháy mắt.
Những lời nói của anh lại càng thêm khí phách, từng chữ từng chữ như một cái chùy nặng nghìn cân tàn nhẫn đập vào trong tim của tất cả mọi người.
Thậm chí, ngay cả câu nói người hầu đó càng mang lại thêm một chút nhục nhã.
Nhưng hết người này đến người khác, không ai có thể tìm ra lời nói thích hợp để phản bác.
Bởi vì mấy người tốt với tôi có nên có thể xoa dịu những tổn thương mà mấy người đã mang đến cho tôi không?
“Có lẽ mấy người nhà họ Diệp thì nghĩ như vậy.”
“Nhưng với Cao Phong ở đây, ân chính là ân còn oán chính là oán!”
“Ân oán rõ ràng, hai cái này không thể nào nói chập thành một được.”
“Chính vì biết ơn sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, cho nên tôi mới đến đây một mình, muốn nói chuyện tử tế với ông cụ Diệp.”
“Nhưng sai thì chính là sai, nếu như tôi không thể có được kết quả mà tôi hài lòng…”
Cao Phong còn chưa nói hết lời, nhưng ý nghĩa bày tỏ đã hết sức rõ ràng.
Món nợ này chắc chắn phải được giải quyết.
Nhưng, bất kể Cao Phong nói cái gì hay làm cái gì.
Đám người trong nhà họ Diệp cũng đều khịt mũi coi thường.
Nhà họ Diệp ở Thủ Đô có quyền lực ngút trời và có xuất thân đáng sợ.
Nền tảng vững vàng đáng sợ này khiến cho đám người nhà họ Diệp tự tin với hai trăm phần trăm.
Trong mắt bọn họ, Cao Phong chẳng qua cũng chỉ là con kiến.
Vì vậy, bọn họ càng sẽ không để mấy lời nói của Cao Phong trong lòng một tí nào.
“Cao Phong, cậu quá tự tin rồi.”
“Ở trước mặt nhà họ Diệp, cậu chỉ có thể thành thật cúi đầu xuống thôi.”
“Đây là bản chất thua kém, cậu phải nhận ra sự thua kém này chứ.”