Chương 1407
Miêu Chính Vũ cho mọi người thời gian bàn tán.
Hai phút Sau, ông ta mới chậm rãi giơ bàn tay lên, ra hiệu cho mọi người im lặng Lúc này, tất cả khán giả dưới đài đều vô cùng ngoan ngoãn và thành thật ngậm miệng, giống như được đào tạo trong quân đội chính quy vậy.
“Vòng thi đấu thăng cấp thứ hai, từ hai mươi lăm người tuyển ra mười ba người, tiếp tục tiến hành, vẫn sẽ có một người may män trực tiếp thăng cấp như vòng trước.”
Miêu Chính Vũ nói một tiếng, sau đó lập tức tuyên bố vòng thi đấu tiếp tục, những cặp đối chiến tiếp theo tiếp tục tiến hành thi đấu.
Từng trận đối chiến lần lượt diễn ra.
Lần này, Cao Phong cũng không nhắm mắt nghỉ ngơi nữa, mà nhìn theo động tác của những tuyến thủ đang thi đấu trên lôi đài.
Mỗi một tuyển thủ có thể đi đến vòng này đều có những thủ đoạn riêng của mình.
Nếu cẩn thận học hỏi, ở trong lòng suy diễn nhiều hơn thì vẫn có thế học được một ít thứ.
Mà lúc này, rốt cuộc Nam Phương Minh Nguyệt và Nam Phương Hòa Trạch đã đi tới điểm cuối.
“Tôi nói cho anh biết, nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng không nên suy nghĩ nhiều nhé!”
“Người luyện võ ở Thành phố Hòa Bình đúng là có tư cách tham dự, nhưng trước đây, cha chú của bọn họ phải từng tham gia thì bây giờ họ mới có tư cách.”
“Hơn nữa, còn phải có hơn ba dòng họ võ thuật cùng nhau giới thiệu thi mới có thể tham gia.
Nam Phương Minh Nguyệt lập tức giải thích rõ ràng cho Cao Phong nghe.
Cao Phong nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đã biết, sau đó anh lại nhìn thanh niên áo đen kia một lần nữa.
Mà tên thanh niên áo đen kia giống như cảm nhận được ánh mắt của Cao Phong, xoay đầu lại, đối mặt với Cao Phong.
Trong một cái chớp mắt, trong lòng Cao Phong đột nhiên có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Nhìn vào đôi mắt đen láy như một vòng xoáy, sâu không thấy đáy của thanh niên áo đen kia, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó rất quen thuộc.
Càng quan sát càng tìm thấy nhiều nét tương tự mình.
Đó chính là sự bên bỉ, chín chắn, vài vô cùng kiên định, giống như không có bất cứ khó khăn gì có thể làm cậu ta gục ngã.
“Chắc chản trên lưng người này cũng đang phải gánh chịu một gánh nặng gì đó!”
Ánh mắt Cao Phong hơi chăm chú, trong lòng lại âm thầm nói một câu.
Thanh niên áo đen kia đối mặt với Cao Phong mấy giây, sau đó mới tùy ý dời đi ánh mất, trở lại dưới đài và ngôi vào vị trí của mình.
Xung quanh cậu ta không bất kỳ một người nào, trông có vẻ lẻ loi, đúng là rất phù hợp với hình ảnh của một tán nhân.
Mọi người luyện võ thuộc loại tán nhân nhưng vẫn có thể đi tới bước này, điều này làm rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc.
“Hôm nay, Hội thi võ thuật tạm kết thúc ở đây”
Miêu Chính Vũ nộp danh sách mười ba người mạnh nhất lên cho ba ông cụ, sau đó chắp tay hướng về phía mọi người và nói.
Dưới đài, vô số người lập tức chắp tay trả lễ, đều cực kỳ khách khi.
“Các vị đã được thăng cấp lên top mười ba người mạnh nhất, sau khi trở về nhớ nghỉ ngơi cho khỏe, càng về sau lại càng gian nan hơn, tin tưởng các tuyển thủ còn biết rõ hơn tôi.”
“Ngoài ra, tôi nói thêm một chút quy tắc thi đấu sau này cho các tuyển thủ trong top mười ba người mạnh nhất”
“Sau khi vào top mười ba tuyển thủ mạnh nhất, người dự thi có thể lựa chọn bỏ quyền thi đấu, cũng có thể lựa chọn nhận thua.”
“Không có bất kỳ quy tắc gì, cũng sẽ không có bất kỷ ràng buộc nào.
Mặc kệ các cô các cậu dùng thủ đoạn gì, chỉ cần cuối cùng có người có thể đứng trên lôi đài này, vậy người đó sẽ được tất cả mọi người công nhận.”
“Quan trọng nhất là, sau này trên lôi đài, khi mười ba người mạnh nhất đấu với nhau, không bàn cãi gì chuyện sống hay chết”
Nghe những lời nói vô cùng nghiêm túc của Miêu Chính Vũ, mọi người dưới đài đều gật đầu một cái.
Coi thường quy tắc, không có ràng buộc.
Chỉ có những người từng trải qua vô số khó khăn, trắc trở, cuối cùng đặt chân lên đỉnh mới có thể được tôn kính là bá chủ giới võ giả Thành phố Hòa Bình.
Những đóa hoa được tạo ra trong nhà kính không có bất cứ tác dụng gì.
Chỉ có những anh kiên cường đứng thẳng sau những trận chiến bất tận mới có tư cách để cho bọn họ phục tùng.