Chương 3150
“Tuyết Mai, có phải là anh ta không?”
Cao Phong dừng lại một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi một câu.
“Là anh ta, chính là anh ta.” Kim Tuyết Mai lập tức gật đầu.
“Được!”
Cao Phong chậm rãi quay đầu, nhìn thanh niên áo đen bị đưa tới.
“Phịch!”
Cao Phong chưa kịp nói gì thì thanh niên mặc áo đen đã quỳ trên mặt đất một cái phịch.
“Xin anh, tôi sai rồi…”
Tiếng cầu xin tha thứ cũng vang lên ngay sau đó.
Một trận chiến lớn như vậy đang bày ra ở ngay trước mắt.
Khiến cho tên thanh niên áo đen này không có chút dũng khí nào để giải thích!
Cao Phong không thèm trả lời, cứ ở trên cao nhìn xuống thanh niên mặc áo đen như vậy.
Trong đầu nhớ tới lại những gì đám người Kiều Thu Vân đã kể lại.
Kiều Thu Vân nói, Kim Tuyết Mai mang thai, anh ta không được động vào.
Tên thanh niên trước mặt nói: “Mang thai?” Sau đó lập tức đánh vào bụng Kim Tuyết Mai.
Những lời này vang lên rõ ràng bên tai.
Cho dù là Cao Phong không tận mắt nhìn thấy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra sắc mặt cực kỳ hung ác của tên thanh niên mặc áo đen này.
Cao Phong cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống tên thanh niên này, trong đáy mắt sâu không có vẻ tức giận, cũng không có vẻ ngang ngược.
Chỉ có ánh mắt giống như là nhìn người chết.
Giống như mấy thanh niên này đã là một người chết trong mắt Cao Phong.
Vì vậy ngay cả hứng thú hỏi tên anh ta,Cao Phong cũng không có.
“Thưa anh, tôi chỉ làm việc, tôi chỉ làm việc theo yêu cầu mà thôi!”
“Tôi cầu xin anh hãy tha thứ cho tôi, tôi thật sự chỉ là một người giúp việc mà thôi…”
Thanh niên mặc áo đen run lẩy bẩy, trong miệng không ngừng khóc rống cầu xin tha thứ, một dòng nước mũi một dòng nước mắt.
“Làm việc thì cũng có cách làm việc.”
“Bỏ qua tất cả không nói thì thôi, nhưng ngay cả phụ nữ mang thai mày cũng không buông tha, vậy thì nhân tính của mày ở đâu?”
Cao Phong vừa chậm rãi mở miệng vừa nắm chặt chuôi đao bằng một tay, chậm rãi giơ lên.
“Thưa anh, cầu xin anh, cầu xin anh tôi sai rồi, tôi sai rồi, làm ơn tha thứ cho tôi…”
“Có thể, nếu như mày còn nhân tính.”
“Vậy thì tao đưa mày đi trước.”
Vừa dứt lời, thanh đao dài hai mét mở ra trong tay, xoay tròn một vòng tròn lớn trong nháy mắt.
Ngay sau đó phía trước lưỡi đao kia, tức giận chém một phát về phía dưới.
“Cầu xin anh hãy tha cho tôi!”
Thanh niên mặc áo đen trừng to mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
“Xoẹt!”
“Phụt phụt!”
Ánh sáng lạnh lẽo loé lên, lưỡi đao lập tức chém lên trên bàn tay thanh niên này.
“Phụt phụt! Răng rắc!”
Thanh đao lớn nặng đến mấy chục cân kia vô cùng sắc bén, giống như cắt mỡ bò, chặt đứt cổ tay của thanh niên kia ra.
“Phụt phụt!”
Bàn tay rơi xuống đất, trong nháy mắt máu tươi phun ra từ chỗ cổ tay bị đứt.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì tuyệt đối không bao giờ tin rằng máu trong cơ thể người lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Giống như suối phun, trong nháy mắt phun ra xa hơn hai mét.
Máu tươi vẩy lên trên mặt đất, nhuộm đỏ cả một mảng mặt đất lớn.
Thanh niên kia ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng bịch lớn, gào thét như tiếng heo bị mổ.
Vừa kêu la thảm thiết động trời vừa dùng một cái tay khác gắt gao giữ chặt cổ tay bị đứt của mình.