Chương 826
Xe vừa mới lái ra khỏi bệnh viện, Kiều Thu Vân đã mở lời.
“Không cần bất kì ai trong mọi người chăm sóc, một mình con là được.” Thái độ của Kim Tuyết Mai rất kiên quyết.
“Một mình con? Một mình con chăm sóc như thế nào? Từ bỏ công ty thật à? Ngươi không cần đi làm sao?” Kiều Thu Vân hừ lạnh một tiếng.
“Vậy con sẽ mang theo Cao Phong đi làm chung với minh, không cần hai người phải quan tâm!”
“Đồng thời con cũng nói cho hai người biết, nếu hai người bắt nạt Cao Phong ở sau lưng con, con sẽ ngay lập tức dẫn Cao Phong rời khỏi nhà!”
Kim Tuyết Mai cần môi, đã rất nhiều năm rồi cô mới nói chuyện Kiều Thu Vân bằng giọng điệu này. Kiều Thu Vân còn định nói gì đó nhưng đã bị Kim
Tuyết Mai giành trước.
“Vì con, anh ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức.
“Ba năm qua con nợ anh ấy rất nhiều! Bây giờ, đến lúc con trả nợ, con sẽ không trốn tránh.”
Nghe Kim Tuyết Mai nói như vậy, Kiều Thu Vân giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.
Kim Tuyết Mai nói xong câu này, trong xe không còn ai nói chuyện, hoàn toàn lâm vào yên tĩnh.
Cao Phong cũng rất yên tĩnh, không đòi chơi đồ chơi nữa.
Trong lòng Kim Tuyết Mai cảm thấy hơi đau lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Cao Phong đặt lên trên đùi của mình, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Dưới bóng đêm, lúc này cửa hàng ở mặt tiền hai bên đường phố mặt đều sáng lên ánh đèn.
Người đi trên đường vừa cười nói chuyện, vừa ngắm nhìn phong cảnh ven đường.
Trên đường đầy xe, ánh đèn lấp lóe, xe tới xe đi.
Tất cả vẫn như vậy, hoàn toàn giống như trước đây. Bữa tiệc sinh nhật chấn động toàn thành phố vài ngày trước tựa như một đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt đã trôi qua.
Nhưng, dù có trôi qua bao lâu, ngày hôm đó vẫn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Kim Tuyết Mai.
“Ủa? Tại sao đèn đường ở đoạn đường này lại hư mất rồi? Lúc bố tới vẫn còn sáng mà…”
Bỗng nhiên, Kim Ngọc Hải lẩm bẩm một câu, cắt ngang mạch suy nghĩ của Kim Tuyết Mai. Chẳng biết từ khi nào, Kim Ngọc Hải đã ngoặt vào một con đường vắng vẻ. Trên đường hầu như không có đèn,
Kim Ngọc Hải không thể không bật đèn xe.
May là đèn xe của chiếc Bentley này có cường độ sáng rất lớn, cho nên cũng không ảnh hưởng gì đến hành trình của bọn họ.
“Tuyết Mai, tôi sợ…”
Cao Phong đang chơi đồ chơi bỗng nhiên ngẩng đầu thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng dựa người lại gần Kim Tuyết Mai.
“Không sao, không sao, đừng sợ! Cao Phong ngoan!” Kim Tuyết Mai nhanh chóng kéo Cao Phong vào trong ngực, cũng mở to hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hừ! Thật vô dụng!” Kiều Thu Vân lại lần nữa hừ lạnh một tiếng.
Chẳng biết từ lúc nào, mặt trăng bên trời đã chậm rãi trốn sau tầng mây. Một đám mây đen như mực đã che kín toàn bộ mặt trăng.
Trong lòng Kim Tuyết Mai bỗng nhiên cũng sinh ra một thứ cảm giác không thoải mái, nhưng lại không thể nói đó là cảm giác gì.
“Bố, lái nhanh lên đi, lái qua đoạn đường này.” Kim Tuyết Mai nói một câu “Được!” Kim Ngọc Hải lên tiếng, sau đó giảm chân ga, tăng tốc độ xe.
Nhưng vừa mới tăng tốc được mười mấy giây, Kim Ngọc Hải bỗng nhiên giẫm vào phanh, cơ thể của mấy người ở trong xe đều bị chấn động.
Cao Phong ôm chặt lấy Kim Tuyết Mai, giống như thú con bị hoảng sợ, trừng lớn mắt nhìn khắp bốn phía “Sao vậy bố?”Kim Tuyết Mai vội vàng hỏi.
“Đăng trước có cái gì đó..” Kim Ngọc Hải nhíu mày, nhìn về phía trước, giọng hơi căng thẳng, nói.
Kiều Thu Vân và Kim Tuyết Mai nghe thấy thế cũng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy bốn người đàn ông cao lớn mặc áo đen đang đứng ở giữa đường, đốt một cái gì đó ở giữa.
Ảnh lửa lượn lờ giữa được, còn có ngọn lửa đang không ngừng dâng lên cao.
Bốn tên áo đen đều cầm trong tay một xấp gì đó, không ngừng ném vào trong đống lửa.
“Bọn họ đang đốt vàng mã à?” Kim Ngọc Hải hơi kinh ngạc, lẩm bẩm.
Lúc này, bốn người họ cộng thêm hai chiếc xe bên cạnh đã chặn luôn con đường này lại rồi.
Kim Ngọc Hải trầm ngâm hai giây rồi chuẩn bị quay đầu lại, đi đường vòng trở về nhà.
Mà chính vào lúc này, những người mặc áo đen đó lại từ từ đứng lên, nhìn về phía bên này.