Chương 4459
Anh thật sự không nghĩ ra là nước Mỹ có thể đưa ra lý do để đối phó với anh.
Cho nên chỉ có thể cho rằng là nước Mỹ đang cố ý dùng phương thức này để dọa cho Cao Phong lui binh.
Chỉ cần Cao Phong vừa đi thì Tây Vực này sẽ lập tức biến thành một nơi không có chủ, bọn họ có thể sắp xếp thế lực tiếp nhận mới rất nhanh.
Cho nên, nếu như Cao Phong lui binh, vậy thì thật sự là giống như ý nguyện của bọn người nước Mỹ rồi.
“Anh Phong! Anh nói nước Mỹ sẽ không thật sự nổi điên rồi thật sự tranh đấu với chúng ta đó chứ?”
Long Tuấn Hạo gãi gãi ót, sau đó anh ta lại nhíu mày mà hỏi.
Bọn họ không thể không lo lắng đến khả năng phát sinh việc này.
Dù sao từ trước tới nay, nước Mỹ làm việc đều không đầu không đuôi gì cả.
Ngay cả người đứng đầu của bọn họ cũng đều là không đầu không đuôi như vậy, càng đừng nói tới những người ở các tầng quản khác của nước Mỹ.
“Chuyện này cũng rất có khả năng.”
“Nhưng mà cũng không sao, nếu bọn họ dám tùy tiện làm xằng làm bậy, thì đã tới lúc trợ lý Trương nhúng tay vào rồi.”
“Lần này chúng ta có thể không nhúng tay vào thì cứ không xen vào, cứ để cho trợ lý Trương nói chuyện với bọn họ.”
“Trận chiến ở Tây Vực này, chúng ta đã thiệt hại gần sáu mươi nghìn anh em, tôi thật sự không dám đánh nữa.”
Cao Phong thở dài một tiếng, sau đó lại nhẹ giọng nói.
Lúc đầu khối tập đoàn Long Hiên có tên và Tập đoàn Thiên Long, do Long Tuấn Hạo thành lập.
Phát triển gần năm năm, khó khăn lắm số thành viên mới lên đến gần một trăm nghìn người.
Sau lại đổi tên thành khối tập đoàn Phong Hạo, lại trải qua gần một năm phát triển mới mở rộng tới hơn một trăm mấy chục nghìn người.
Cũng chính là hai tháng gần đây này, Cao Phong chinh chiến Nam Cương, dẹp tan Cảnh Đông, giành lấy Tam giá vàng, tập hợp mọi người lại với nhau mới đột phá được tới ba trăm nghìn người.
Mà một trận chiến Tây Vực này, lại thiệt hại hết sáu mươi nghìn chiến sĩ.
Chuyền này làm cho trong lòng Cao Phong cảm thấy vô cùng áy náy và tự trách.
Mặc kệ chiến tranh có làm hao tổn hết bao nhiêu tiền tài và vật tư thì Cao Phong cũng sẽ không đau lòng một chút nào cả.
Thứ có thể dùng tiền mua được thì căn bản Cao Phong không thèm để ý tới.
Nhưng mà từng cái từng mạng sống con người thế kia thì Cao Phong không thể không thèm để ý được.
Cho dù có nhiều tiền đi nữa cũng không mua được mạng sống của những chiến sĩ này!
Cho nên bây giờ Cao Phong thật sự sợ rồi, anh không dám tùy tiện chiến đấu nữa.
Đây cũng là vì cái gì, trong lòng anh đã đưa ra quyết định muốn một mình anh đến Tây Vực và tìm kiếm Kim Tuyết Mai khắp nơi.
Một mình anh cũng chỉ là hơi khó khăn một chút, tiêu tốn thời gian dài hơn một chút mà thôi.
Nhưng như vậy thì ít nhất có thể bảo đảm cho sự an toàn của các chiến sĩ trong khối tập đoàn Phong Hạo.
Quan trọng nhất là bây giờ Cao Phong đã xác định được Kim Tuyết Mai vẫn an toàn, cho nên anh không cần phải nôn nóng như vậy.
“Anh Phong! Tôi biết anh đang nghĩ gì.”
Long Tuấn Hạo nhìn vẻ mặt tự trách lộ rõ trên mặt Cao Phong, lúc này anh ta lên tiếng nói.
“Có lẽ đây là sự trừng phạt sau khi xúc động.”
“Nhưng mà nếu anh muốn hỏi tôi có hối hận hay không, vậy chắc chắn là tôi không hối hận.”
“Nếu phải làm lại một lần nữa, chỉ cần anh gọi điện thoại, tôi vẫn sẽ dẫn người tới đây, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
“Mỗi một chiến sĩ nhiệt huyết của khối tập đoàn Phong Hạo cũng sẽ làm giống như tôi vậy.”
“Có một số việc, đã làm rồi thì sẽ không hối hận, cho dù có hối hận đi nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Lời nói của Long Tuấn Hạo đơn giản mà thô bạo, lại ẩn chứa đạo lý trực tiếp nhất.
Có một số việc, mặc dù biết rõ là sẽ hối hận nhưng vẫn muốn đi làm.
Bởi vì không thể không làm.
“Tôi biết.” Cao Phong gật gật đầu, anh xua tay rồi nói.
“Anh Phong! Tiếp theo chúng ta nên làm sao đây, cứ chờ tin tức của bên phía nước Mỹ sao?”
Khóe miệng của Long Tuấn Hạo giật giật, anh ta lại hỏi một câu.