Chương 3923
“Nếu sau đó không còn chuyện gì, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành về nhà.”
Sau khi Cao Phong nói xong, để tay ở sau lưng đi vào phòng.
Liễu Tông Trạch và Long Tuấn Hạo nghe thấy thế vốn sửng sốt, sau đó vội vàng đuổi theo Cao Phong.
“Ha ha, sắp được nhìn thấy cục cưng nhà tôi rồi.”
Liễu Tông Trạch vừa đi vừa xoa tay, giống như có chút sốt ruột.
“Con mẹ nó anh chà xát tay nhẹ một chút, làn da của Cao Mỹ Lệ non mềm như vậy, anh không sợ bị hủy đi sao?”
Trong lòng Long Tuấn Hạo khó chịu, lúc này oán hận một câu.
“Con mẹ nó, anh quản ông đây làm gì, f, không đúng, con mẹ nó sao anh biết làn da của bạn gái tôi rất non mềm?”
Lúc này Liễu Tông Trạch dừng bước, trợn to mắt nhìn Long Tuấn Hạo.
“Vô nghĩa, ông đây còn biết trên mông cô ấy còn có một nốt ruồi cơ.”
Long Tuấn Hạo học Cao Phong để tay ở sau lưng, bước đi.
“Con mẹ nó!”
Liễu Tông Trạch hú lên quái dị, nâng chân đạp vào mông Long Tuấn Hạo.
“Mẹ kiếp!”
Long Tuấn Hạo kinh hãi kêu lên một tiếng, bay thẳng về phía trước nằm sấp xuống.
Thiếu chút nữa như chó gặm phân, tư thế vô cùng chật vật.
“Ha ha ha! Anh đúng là tên ngốc, con mẹ nó còn dám khoác lác với tôi.”
Liễu Tông Trạch cười ha ha, xoay người chạy xa.
Trong phòng, Mạnh Tuấn Phi cùng với hai thuộc hạ trung thành, còn có đám Nhậm Viễn Kim đều đã đứng đợi.
“Đừng khách sáo, đều ngồi cả đi.”
“Hai người đừng quậy nữa, ngồi xuống trước đi.”
Cao Phong vẫy tay, cũng không khách sáo lập tức ngồi xuống vị trí chính.
Thịt cá, sơn hào hải vị tràn ngập bàn.
Có thể làm một bàn đồ ăn mỹ vị như vậy ở nơi như Tam Giác Vàng, đúng là khó có được.
Cho dù là đám người Mạnh Tuấn Phi, nhìn thấy rượu ngon đồ ăn ngon, cũng không nhịn được thèm ăn nhỏ dãi.
“Hôm nay ấy à, mở một bữa tiệc cho mọi người, thuận tiện hoạch định chuyện tương lai.”
“Ngoại trừ chuyện này, bày ra một bàn như vậy, cũng là vì tôi từng lập một lời hứa.”
Lời hứa?
Lời hứa gì?”
Người nào cũng không biết, lời hứa mà Cao Phong là có ý gì.
Cao Phong không vội giải thích, mà chậm rãi đứng dậy, vỗ tay, kêu lên với bên ngoài: “Vào đi!”
Cửa phòng được đẩy ra, một đám mười ba thanh niên cất bước đi vào.
Long Tuấn Hạo sửng sốt, mười ba người này anh ta đều quen!
Mạnh Tuấn Phi, Liễu Tông Trạch, còn có Nhậm Viễn Kim, bọn họ cũng quen.
Đây không phải là mười ba người hộ tống Cao Phong một đường, khi Cao Phong chạy trối chết sao?
“Anh Phong, anh Hạo, anh Trạch, anh Kim, anh Phi…”
Mười ba người thanh niên tiến vào xong, lập tức chào hỏi mọi người.
“Đừng khách sáo, ngồi đi.”
Cao Phong xua tay với mọi người, mỉm cười.
Mọi người có chút gò bó, dù sao đối với bọn họ mà nói, bọn họ từng chỉ là thuộc hạ bình thường.
Hiện giờ đột nhiên có địa vị cao hơn, vậy mà ngồi cùng bàn với đám Cao Phong, thật sự khiến bọn họ có chút được cưng chiều mà lo sợ.
Cao Phong không nói nhiều lời, đặt hai mươi chén rượu trước mặt mình, sau đó bắt đầu rót rượu.
“Ngày hôm đó, tôi gặp người của Đức Khánh ở Nam Cương đã chiến đấu một trận.”
“Mọi người biết không, tôi sống sót như thế nào?”
“Không có nơi trú ẩn, là các anh em trước khi chết xông tới trước mặt chúng tôi, dùng thi thể mình chắn trước mặt tôi làm tấm chắn.”
“Bọn họ thay tôi chắn đao, thay tôi đỡ đạn, hết gạo sạch đạn xong lại giúp tôi cầm đao chém giết.”
Nói tới đây, tay Cao Phong khẽ run rẩy, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng vành mắt đỏ bừng.