Chương 259
Đường Ngọc Diệp im lặng, hai cô gái lễ tân xinh đẹp cũng im lặng nhìn sang bên này. Còn nhân viên phục vụ kia thì nhìn Cao Phong từ trên xuống dưới, sau đó trực tiếp quay đầu sang một bên.
Cô ta không tin vào bất cứ chữ nào trong câu nói của Cao Phong. Tổng giám đốc Lâm Vạn Quân mà lại có loại bạn bè như thế này ư? Chắc chắn lúc nãy Cao Phong nghe thấy cô ta nhắc tới Lâm Vạn Quân nên bây giờ mới lấy ra dùng.
Cao Phong cũng không chịu nhìn xem nơi này là nơi nào. Anh bảo tổng giám đốc Lưu là bạn của anh thì người ta chính là bạn của anh chắc? Muốn dùng cách này để lừa gạt câu lạc bộ Palazzo, quả thực là trò đùa.
“Cô Đường, tôi xin hứa với cô lần sau nhất định sẽ đặt trước một phần cho cô. Lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.” Nhân viên phục vụ trực tiếp làm lơ Cao Phong, sau đó khách khí nói với Đường Ngọc Diệp.
“Được rồi..” Đường Ngọc Diệp liếc nhìn Cao Phong, sau đó đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Ngay vừa rồi, trong lòng cô ta thật sự sinh ra một tia hy vọng, lỡ như Cao Phong có thể giúp mình thì sao? Nhưng bây giờ ngẫm lại mới thấy thật buồn cười, với thân phận của Lâm Vạn Quân thì ai có thể giành được đồ vật trong tay ông ta chứ?
“Nếu cô tin tôi thì hãy chờ tôi một lát, để tôi đi gọi điện thoại.” Cao Phong nhìn thoáng qua Đường Ngọc Diệp, chủ động nói.
Đường Ngọc Diệp đang định rời đi, nhưng nghe câu này thì lại dừng bước theo phản xạ. Còn nhân viên phục vụ và hai lễ tân trước quầy thì mỉm cười khinh miệt.
Gọi điện thoại? Cho dù Cao Phong gọi điện thoại cho người cầm quyền tối cao của thành phố Hà Nội này cũng chẳng có tác dụng gì đâu.
“Thưa anh, xin anh đừng quấy rối nữa, làm thế sẽ chỉ lãng phí thời gian của hai bên thôi.”
“Nếu anh còn tiếp tục như thế thì tôi đành phải gọi bảo vệ mời anh ra ngoài.” Nhân viên phục vụ đã mất hết kiên nhẫn.
Cao Phong cứ nhảy nhót liên tục, chẳng lẽ anh ta cho rằng câu lạc bộ Palazzo là nơi để anh ta chơi đùa hay sao?
“Cảm ơn anh, nhưng hay là khỏi đi.” Đường Ngọc Diệp hơi dừng lại, sau đó thở dài đáp.
Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, một người thanh niên mặc bộ suit nhanh chóng đi ra.
“Đồ ăn của tổng giám đốc Lâm đã khử trùng xong chưa? Khách sắp tới rồi.” Người thanh niên này sốt ruột nói.
Cao Phong nhìn thoáng qua bảng tên trên áo của anh ta, thấy đó là giám đốc đại sảnh của câu lạc bộ này.
“Vâng vâng, bây giờ có thể lấy ra được rồi.” Nhân viên phục vụ kia lập tức đi về phía tủ khử trùng, đồng thời đeo găng tay y tế, chuẩn bị lấy đồ ra.
Đường Ngọc Diệp đã đi tới cửa rồi, nhưng nghe vậy lại đưa mắt nhìn sang bên này. Trông dáng vẻ của cô ta đúng là rất muốn có chùm nho đó.
Không lâu sau, món điểm tâm tinh xảo và đĩa nho Ruby Roman đã được đặt lên khay. Dưới ánh đèn đại sảnh chiếu rọi, chùm nho Ruby Roman càng thêm trong suốt, khiến người ta thèm thuồng.
Đường Ngọc Diệp phản xạ nuốt nước miếng, ánh mắt tràn đầy khao khát.
“Này…” Đường Ngọc Diệp chần chờ.
Vẻ mặt của Đường Ngọc Diệp như một đứa trẻ nhìn thấy loại kẹo mà mình thích ăn nhất, rất là tội nghiệp, khiến Cao Phong buồn cười.
“Ê này, tôi vẫn đề nghị các anh hãy đưa thứ đó cho cô ấy đi.” Cao Phong lại nói một câu.
Nghe vậy, giám đốc đại sảnh sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Cao Phong.
“Giám đốc, ngài đừng để ý tới anh ta. Hình như đầu óc anh ta hơi…” Nhân viên phục vụ vừa giải thích vừa chỉ vào đầu mình.
“Đúng đấy giám đốc, vừa rồi anh ta nói là muốn nhường đồ ăn mà tổng giám đốc Lưu đã đặt trước cho cô Đường.” Cô gái lễ tân cười nhạt ra vẻ khinh thường.
“Khụ khụ khụ… Thưa anh, xin anh đừng quấy rối, chúng tôi không một ai có quyền lực làm thế.” Giám đốc đại sảnh mới hiểu ra. Có lẽ Cao Phong thấy Đường Ngọc Diệp xinh đẹp nên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ gì.
Nhưng muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì cũng phải nhìn xem là lúc nào, người nào, có biết thân phận của Lâm Vạn Quân là gì không hả?
“Được rồi được rồi, mau bưng lên đi, tổng giám đốc đã chờ ở trên rồi kìa.” Giám đốc khoát tay.
Cao Phong hơi kinh ngạc. Không ngờ Lâm Vạn Quân đã đến rồi à?
“Hả? Giám đốc, tổng giám đốc Lâm đã đến rồi ạ? Tại sao tôi… Lại không thấy?” Nhân viên phục vụ hơi sững sờ.
“Ừ, tôi đích thân tiếp đón tổng giám đốc Lâm nên không báo cho các cô.
Bưng lên trước đã.”
“Hôm nay tổng giám đốc Lâm muốn chiêu đãi một vị khách vô cùng quan trọng, quan trọng hơn lần trước nhiều. Chúng ta không được phép sơ sẩy.” Giám đốc đại sảnh thuận miệng giải thích.
“Vâng vâng, giám đốc, bưng lên phòng nào ạ?” Nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu.
“Phòng số 8.” Giám đốc đại sảnh nói xong chuẩn bị xoay người rời đi. Anh ta cũng muốn đích thân mang đồ lên cho Lâm Vạn Quân.
“Số 8, vâng, … Cái gì?”
Chẳng qua giám đốc đại sảnh vừa nói xong thì nhân viên phục vụ bỗng thốt lên, sau đó mở to mắt, kinh hô một tiếng. Hai cô gái lễ tân trước quầy sửng sốt, sau đó quay sang nhìn Cao Phong theo phản xạ.
Phòng số 8? Tổng giám đốc Lâm ở phòng số 8 ư? Tại sao họ lại không biết? Chẳng phải phòng số 8 không có khách sao?
Hơn nữa nếu họ không nhớ nhầm thì… Lúc nãy Cao Phong vừa đến, cũng nói là bạn của anh… Hình như đang ở phòng số 8 thì phải?
Thế này..
Đường Ngọc Diệp không biết chuyện đã xảy ra lúc nãy, cô vẫn ngóng trông nhìn những món ăn được đặt trên khay.
“Sao vậy?” Thấy mọi người ngơ ngác, giám đốc đại sảnh khó hiểu hỏi.
“Giám đốc, ngài vừa nói là.. Phòng số 8 ạ?” Nhân viên phục vụ cẩn thận hỏi lại, đồng thời còn liếc nhìn Cao Phong.
Cao Phong đã bỏ điện thoại xuống. Xem ra anh không cần phải gọi điện nữa, có lẽ đã xảy ra hiểu nhầm nào đó.
“Đúng thế, là phòng số 8. Ui da tôi quên mất!” Giám đốc đại sản đáp, sau đó chợt vỗ tay: “Lúc nãy tôi đích thân tiếp đãi tổng giám đốc Lâm, cho nên các cô không biết, mau thiết lập phòng số 8 thành đang có khách đi.” Giám đốc ra lệnh cho lễ tân.
Lần này, nhân viên phục vụ và hai cô gái lễ tân đều ngây người. Lúc nãy Cao Phong không nói nhầm? Phòng số thật sự có người ư? Hơn nữa, hình như Cao Phong còn nói Lâm Vạn Quân là bạn của anh ta?
Mấy người càng nghĩ càng hoảng sợ. Chẳng lẽ Cao Phong… Thật sự là bạn của Lâm Vạn Quân sao?
“Các cô đứng ngơ ra đó làm gì? Đi bưng đồ đi!” Giám đốc nói xong bèn nhìn nhân viên phục vụ.
“Thưa giám đốc, lúc nãy anh này nói… Bạn của anh ấy đang ở trong phòng số 8. Chúng tôi thấy phòng số 8 còn trống, cũng không có ai đặt phòng nên mới…” Nhân viên phục vụ lí nhí giải thích.
Giám đốc đại sảnh lập tức quay sang nhìn Cao Phong, hỏi: “Thưa anh, anh…”
“Tôi họ Cao.” Cao Phong liếc nhìn giám đốc đại sảnh, thờ ơ nói.
Giám đốc đại sảnh lập tức mở to mắt, thân thể như bị điện giật. Ngay sau đó, anh ta vội vã chạy đến trước mặt Cao Phong, đưa hai tay ra trước nói: “Thưa anh, anh chính là anh Cao đúng không ạ? Ây dà, tổng giám đốc Lâm đã chờ anh trên lầu từ lâu rồi đấy ạ.”