Chương 4235
“Trận chiến ngày mai… được rồi tôi cũng không muốn nói gì nhiều đâu, dù thế nào thì anh cũng sẽ muốn đánh thôi.”
Hoa Hồng còn định nói gì đó, nhưng chưa nói ra thành lời thì đã đổi ý.
“Đúng vậy, tôi nhất định phải đi đánh cho bằng được.”
Cao Phong khẽ gật đầu, phóng tầm mắt về phía rừng cây phái xa.
“Anh có chắc không? Có thể là anh sẽ chết đấy.”
Hoa Hồng dừng một lúc rồi cắn môi nói.
“Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Cao Phong chầm chậm xua tay, cũng chẳng buồn quan tâm đến những chuyện này.
“Vậy trước khi khai chiến, anh có còn chuyện gì chưa làm xong không. Nếu như còn thì tôi nghĩ là tôi có thể giúp anh đi làm nốt đấy.”
“Hoặc là có điều gì vẫn còn nuối tiếc vì chưa kịp làm không? Bây giờ tranh thủ chút thời gian.”
Vẻ mặt Hoa Hồng rất nghiêm túc, những lời cô nói cũng rất chân thành.
Cao Phong nghe cô nói vậy thì cũng hơi ngẩn ra một lúc.
Sau vài giây suy nghĩ, anh khẽ nói: “Thật ra thì đúng là vẫn còn một chuyện tôi chưa làm được.”
“Chuyện gì vậy?”
Lúc này Hoa Hồng đến trước mặt Cao Phong, nhìn anh với vẻ mặt chăm chú rồi hỏi.
Cao Phong cũng nhìn Hoa Hồng vài giây, thở dài: “Nói thật thì tôi còn có rất nhiều chuyện chưa kịp làm. Nhưng bây giờ tôi đang ở Tây Vực, cách xa Việt Nam nên có một số việc không thể làm nổi. Nhưng mà ở Tây Vực này, có một chuyện nếu như bây giờ không làm thì có lẽ sau này tôi sẽ thật sự rất tiếc nuối.”
“Chuyện gì vậy. Tôi có thể giúp anh.”
Hoa Hồng vỗ ngực, xung phong nhận việc về phía mình.
Cao Phong chầm chậm ngẩng đầu lên, nhớ đến câu mà Lâm Vạn Quân đã nói với mình trước khi đi Tây Vực.
“Ở vùng Tây Vực này tôi có một người quen cũ. Hai mươi năm trước chúng tôi đã từng gặp nhau một lần, sau đó thì rời xa nhau.”
“Vốn dĩ tôi còn nghĩ, đợi khi nào tìm được Tuyết Mai thì sẽ dẫn cô ấy đi gặp người này cùng mình. Nhưng bây giờ nghĩ lại, trận chiến ngày mai còn chưa rõ kết quả, vậy nên nếu được thì tôi muốn đi thăm người đó một lần.”
Cao Phong thở dài một hơi, trong đầu từ từ xuất hiện một cái tên.
Trần Anh Thảo.
Nếu năm đó người này không nhiệt tình giúp đỡ thì có lẽ đã không có người tên Cao Phong như bây giờ.
“Đó là ai vậy? Đang ở đâu? Để tôi tìm giúp anh.”
Hoa Hông khẽ gật đầu, xung phong nói với anh.
Đối với đội lính đánh thuê Hoa Hồng mà nói thì việc điều tra tin tức chính là sở trường rồi.
“Người đó tên là Trần Anh Thảo, hai mươi năm trước đã sống ở đây.”
Cao Phong vừa nói, vừa lấy ra bản đồ có vị trí mà Lâm Vạn Quân đã vẽ phác ra.
“Tôi đã đối chiếu với bản đồ rồi, chỗ này bây giờ đã được quy hoạch thành một thị trấn nhỏ. Chắc cách thị trấn Porter không xa đâu.”
Cao Phong đưa tấm bản đồ cho Hoa Hồng rồi từ từ đi ra ngoài.
Anh chuẩn bị đi gặp mặt người đó.
Sau ngày mai, anh cũng chẳng rõ mình sẽ thế nào nữa.
Anh sẽ tìm được Kim Tuyết Mai?
Hay sẽ chết ngoài chiến trường cùng những người anh em khác, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này?
Cao Phong không đoán ra được.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, lực lượng hai bên chênh nhau nhiều như vậy, khả năng cao là Cao Phong sẽ chết ngoài chiến trường.
Vậy nên anh nghĩ, tranh thủ chút thời gian còn lại trước ngày mai, đi tìm thử người đã từng nuôi mình năm đó vậy.
Sinh và nuôi.
Sinh là một công ơn, mà nuôi cưỡng cũng là ơn.
Hai mươi phút sau, Cao Phong chuẩn bị một chút rồi cùng Hoa Hồng lên xe, đi đến khu vực gần thị trấn Porter.