Chương 2936
“Quá là phế vật đúng không? Không có năng lực gì, không có vũ lực nào, thân là chi trưởng mà lại bị chi thứ nhà họ Cao ức hiếp?
“Thậm chí đến mẹ ruột của tôi cũng không bảo vệ công bằng cho tôi, bà nội không thương, cha mẹ không yêu đúng chưa? Cao Phong cười giễu cợt, lạnh nhạt nói với chính mình.
Sắc mặt Mai Quỳnh Như ngượng chín mặt, nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào.
Đúng vậy, Cao Phong của năm đó tuy là con cháu trực hệ quý giá của nhà họ Cao nhưng địa vị của anh ở đó lại cực kỳ thấp kém.
Chẳng những không có chút bản lĩnh nào, còn hay bị Cao Anh Hạo bắt nạt, thậm chí đến mẹ ruột của anh cũng ngó lơ anh.
Trong hoàn cảnh như vậy, Cao Phong chẳng có chỗ đứng trong nhà họ Cao, Mai Quỳnh Như sao mà coi trọng anh được?
“Cô xem thường tôi, tôi cũng không trách cô được.”
“Suy cho cùng, ai cũng có quyền được lựa chọn người mình thích.”
“Hơn nữa, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Còn có chuyện gì không?
Cao Phong hình như chẳng để tâm chút nào, chỉ khoát tay lạnh nhạt nói.
Hình như, bản thân anh không có bất kỳ lời oán giận nào đối với người nhà họ Mai.
Cao Phong đặt tay lên ngực tự hỏi, đối với chuyện hứa hôn từ thuở nhỏ này, cũng chẳng quan tâm ra làm sao.
Để mà nói giữa hai người chẳng có bất cứ tình cảm nào, mà lại bắt buộc phải đến với nhau thì thực sự chẳng có nghĩa lý gì.
Nghe được anh Phong nói như vậy, Mai Quỳnh Như không khỏi sáng mắt lên, đầu óc cũng linh hoạt trở lại.
Nếu như Cao Phong không tức giận, vậy thì có thể tiếp tục nói đến mấy chuyện khác nữa!
“Ý anh là, anh đồng ý tha thứ cho em, đúng không?
Mai Quỳnh Như ngóc đầu lên, nhìn Cao Phong tràn đầy hy vọng.
“Sao tôi lại phải tha thứ cho cô?” Không ngờ Cao Phong chỉ cười khẩy một tiếng, lạnh lùng hỏi ngược lại.
Một câu nói khiến Mai Quỳnh Như nghẹn lời ngay tại chỗ.
Thái độ của Cao Phong trước đây, rõ ràng không hề lưu tâm chuyện này.
Sao giờ lại nói sẽ không tha thứ cho cô ta?
“Tại sao?” Mai Quỳnh Như có chút không hiểu.
“Trước kia là do ông nội cô cầu xin ông tôi để hứa hẹn mối hôn sự này.”
“Ông nội tôi nể mặt mũi nên cũng đồng ý.”
“Thế nhưng, mấy người lại gióng trống khua chiêng đến đây để từ hôn. Mấy người làm như vậy là để mặt mũi của ông nội tôi đi đâu?”
“Cá nhân tôi cũng không có oán thán gì, nhưng sau chuyện đó nhà họ Cao vẫn luôn im lặng. Rồi có bao nhiêu người ở sau lưng xì xào, chế giễu ông nội tôi?”
“Cô có biết bọn Cao Anh Hạo nói gì không?”
“Họ nói rằng Cao Kình Thiên thằng cháu ăn hại của ông Cao là thứ bỏ đi, thế nên ông Cao mới muốn “bắt quàng làm họ” với nhà họ Mai. Cứ như thế mà nương nhờ nhà người ta để Cao Kình Thiên có thể củng cố địa vị của mình.”
“Nói trắng ra là Cao Kình Thiên tôi muốn trèo cao tới nhà họ Mai của mấy người, vậy mà mấy người lại coi thường tôi, tức cười không?”
Cao Phong bật máy ghi âm, đơn giản mà kể ra hết chuyện năm xưa.
Không phải Mai Quỳnh Như muốn nói sao, Cao Phong cho cô ta nói thỏa thích luôn.
Vừa dứt một lời kia, hai người Mai Quỳnh Như tức thì im lặng.
“Xin lỗi… Thật xin lỗi…” Mai Quỳnh Như u ám cúi đầu, trong miệng nói lẩm bẩm.
“Xin lỗi ư, cô nên nói với ông nội của tôi.”
“Nhưng kiếp này thì không còn cơ hội đâu, ông ấy đã mất rồi, haha.”
Cao Phong tự giễu cười, hơi siết chặt lòng bàn tay, nhìn về phía bầu trời đêm nhẹ thở dài.
Ông cụ Cao có thể giấu giếm trong lòng nhiều chuyện không nói ra miệng, nhưng trong lòng có thể vui vẻ sao?
Lời xin lỗi này của nhà họ Mai, ông ấy cũng rất mong mỏi.
Nhưng mà ông ấy đã không thể nghe thấy nó bằng chính tai của mình rồi.
“Cậu Thiên, chuyện đó đúng là Quỳnh Như nhất thời bốc đồng.”
“Cho dù ông Cao có nghe thấy hay không thì chúng tôi cũng phải xin lỗi, thành thật xin lỗi.” Mai Hoàng Thiên nghiêm mặt nói.