Chương 471
Tình thế đáng lẽ ra họ là người thắng cuộc lại đột nhiên rơi vào một cái kết thảm hại như vậy.
“Chà, không lẽ đó đúng là số tiền Kim Tuyết Mai có, không liên quan gì đến cái tên phế vật Cao Phong kia?”
Kim Hồng Vũ sửa hỏi lại: “Nhưng Kim Tuyết Mai lấy tiền ở đâu?”
Kim Hùng Sơn khẽ nhíu mày.
“Còn có thể là ai, chắc chắn là tiền ở chỗ Phong Vũ An!” – Kim Ngọc Dung nghiến răng.
Kim Hồng Vũ sửng sốt một lúc rồi nói: “Tôi nghe anh nói quan hệ giữa Kim Tuyết Mai và Phong Vũ An cũng có chút không bình thường, nhưng còn có chút gì đó không chắc chắn. Bây giờ xem ra phỏng đoán của mối quan hệ này thật sự không tồi.
“Nếu không phải Phong Vũ An, còn ai có thể bảo vệ được cô ta? Còn đem cả vài chục tỷ ra? Thật biết đùa!!!” – Kim Ngọc Dung còn chắc chắn hơn, Kim Tuyết Mai nhất định đội mũ xanh (cắm sừng) Cao Phong.
Kim Hồng Vũ cười nói: “Em nói như vậy, xem ra cũng không tức giận nữa.
Ngược lại có chút thấy đáng thương cho tên Cao Phong phế vật nha, bị cắm sừng mà không biết! Còn đứng trước mặt chúng ta diễu võ dương oai nữa chứ!”
“Hắn không phải nói chờ đến tiệc gia đình cuối tháng, sẽ cho chúng ta một phần đại lễ sao? Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ tặng lại hắn một phần đại lễ.”
“Đem chuyện này nói hết trước mặt mọi người trong gia đình họ Kim, xem xem Kim Tuyết Mai sẽ giải thích như thế nào. Để xem tên Cao Phong kia còn mặt mũi nào ở lại Kim gia không?!” – Một tia oán hận lóe lên trong mắt Kim Ngọc Dung.
“Được rồi! Quyết định như vậy đi!” – Kim Hùng Sơn đưa ra quyết định cuối cùng.
Bên ngoài ngôi nhà của bà nội Kim.
Cao Phong vừa mới đưa Kim Tuyết Mai ra khỏi tư dinh được ba vòng, lỗ tai của anh ta lập tức bị xách lên “Ể!! Em làm sao vậy?” – Cao Phong đột nhiên che lỗ tai.
“Anh nói thật cho em biết, tiền đó ở đâu ra?” – Kim Tuyết Mai mở to mắt hỏi.
Rể quý rể hiên “Đều là tiên của anh.” – Cao Phong nghiêm túc giải thích.
“Cao Phong, anh lại nói nhảm với em, em sẽ xuống xe tự đi bộ về.” – Kim Tuyết Mai nghiêm túc nhìn Cao Phong.
“Em… Em thật sự không tin anh sao? Anh đi ngân hàng vay tiền! Được rồi! Đem em đến ngân hàng, tự mình xác thực đi.” – Cao Phong lắc đầu đáp.
“Anh đi vay kiểu gì? Xe hay nhà?
Còn một khoản nợ trong nhà chưa trả.
Xe là của bạn anh mượn đi? Vậy anh lấy cái gì thế chấp để vay chứ? Không lẽ lấy thận của anh sao?” – Kim Tuyết Mai làm sao có thể tin được.
“Anh có rất nhiều bạn bè, Công ty Lâm Hổ bảo an của Vương Viễn Lâm, Phòng tập thể hình Phong Minh của của Khúc Đại Minh, còn có Phong Vũ An của Lâm Vạn Quân, đây không phải đều là bạn bè của anh đó sao?” – Cao Phong nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, Kim Tuyết Mai có chút không nói nên lời.
Kim Tuyết Mai thực sự biết ba người mà Cao Phong đề cập.
Kim Tuyết Mai cũng đã nhìn ra thái độ của Vương Viễn Lâm và Khúc Đại Minh đối với Cao Phong.
Về phần Lâm Vạn Quân, khi lễ khởi công khu quy hoạch Thành Bắc, anh ấy đã đặc biệt mời Cao Phong lên sân khấu.
Mặc dù Kim Tuyết Mai không biết mối quan hệ chính xác giữa Cao Phong và Lâm Vạn Quân là gì, nhưng nếu Vương Viễn Lâm và Khúc Đại Minh chung tay giúp Cao Phong, thì nhận được hai mươi tỷ, thực sự không khó.
“Cảm ơn anh.. Em sẽ trả lại tiền sớm nhất có thể. Họ cho anh vay lãi suất có cao không?” – Kim Tuyết Mai lo lắng hỏi lại.
“Không cao, không sao, em cứ dùng đi, tiền của anh cũng là của em thôi.” – Cao Phong kiêu ngạo xua tay.
“Ừm, cám ơn anh… ông… xã…” – Kim Tuyết Mai nói hai chữ cuối cùng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
Tuy nhiên vẫn bị Cao Phong nghe thấy.
Cao Phong đột nhiên quay lại nhìn Kim Tuyết Mai, đây là lần đầu tiên Kim Tuyết Mai gọi anh là “ông xã” sau ba năm tới nay!
“Anh nghe không rõ, em nói lại xem?” – Cao Phong cười nói.
“Tập trung lái xe đi!” – Kim Tuyết Mai mặt đỏ bừng, đưa tay ra đánh Cao Phong.
Cao Phong cười cười, không nói nữa, lái xe đi về phía công ty.
Buổi tối, Cao Phong nhận được cuộc gọi từ Lâm Vạn Quân.