Chương 3507
Ông Trần ánh mắt trở nên nghiêm túc, đưa tay lên lập lời thề!
Tại giờ phút này, bọn người Vu Chính Bình, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Cao Phong.
Bất kể bọn họ có bao nhiêu thành kiến với Cao Phong, bất kể bọn họ có coi
thương Cao Phong như thế nào.
Nhưng giờ phút này, Cao Phong tỏa ra một loại khí chất ngời ngời, anh sẽ chiến
đấu cho đất nước, vậy thì anh xứng đáng được mỗi người trong số họ tôn trọng.
“Tôi biết, mối bận tâm lớn nhất của cậu chính là vợ cậu.”
“Tuy là tôi không thể giúp cậu ở biên giới, nhưng ở trong nước thì không có vấn đề gì.”
“Nếu không, tôi sẽ phái một đội quân đến Hà Nội để bảo vệ cho Kim Tuyết Mai?”
Ông Trần trong lòng thật sự áy náy, chủ động đưa ra câu hỏi.
Vậy mà, Cao Phong lại nhẹ lắc đầu.
Kim Tuyết Mai, chỉ có thể để người của anh bảo vệ, anh mới có thể an tâm.
“Ông Trần, thành phố Hà Nội bên kia, vẫn là để cho người của tôi để bảo vệ đi…”
Cao Phong ho nhẹ một tiếng, sau đó giọng điệu bình tĩnh mà giải thích.
Ông Trần cũng mỉm cười và nói: “tên tiểu tử này, đến tôi cậu cũng không tin
tưởng! Vậy được rồi, cậu còn cần tôi làm gì giúp cậu nữa không?”
Cao Phong gật đầu nhẹ nhàng và nói: “Nếu ông Trần thực sự muốn giúp tôi, vậy thì hãy cho tôi mượn một chút trang thiết bị hiện đại trong quân đội đi.”
“Vậy thì không được đâu, vũ khí trong quân đội, cũng đều được sắp xếp sẵn rồi.”
“Một khi được sử dụng, các lực lượng nước ngoài kia có thể thông qua vũ khí đó đoán rằng chúng ta đang liên kết với nhau trong việc này.” Ông Trần ngay lập tức đã từ chối.
Cao Phong lắc đầu một chút, nói: “Tập đoàn Phong Hạo không thiếu vũ khí, tôi chỉ muốn mượn một số thiết bị, nâng cao sức mạnh phòng thủ của thành phố Hà Nội.”
Dù sao đều là các thiết bị do quân đội sản xuất, hầu hết đều là sản phẩm tốt nhất, Cao Phong cũng muốn cung cấp cho thành phố Hà Nội một bộ.
Ông Trần suy nghĩ một chút trong hai giây, sau đó nói: “Những người khác muốn thì không có! Nhưng Cao Phong cậu cần, tôi sẽ cung cấp cho!”
“Hãy yên tâm, trước mười giờ sáng ngày mai, một bộ đầy đủ trang bị sẽ an toàn chuyển giao cho người của cậu ở thành phố Hà Nội.”
Nghe được những lời này của ông Trần, Cao Phong mới thật sự cảm thấy nhẹ
nhõm mà yên tâm.
“Được rồi, tôi không còn vấn đề gì nữa.”
“Tôi và hai người anh em của tôi cũng có thể đi bất cứ lúc nào.”
Cao Phong từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông Trần.
Lần này ra trận anh không thể cầm theo một viên đạn hay một khẩu súng.
Bước ra khỏi vùng biên giới, vậy thì anh chính thức không còn có một chút quan hệ gì với Việt Nam nữa.
Ông Trần miệng khẽ động, sau đó lập tức đứng thẳng.
Thân thể đã gần chín mươi tuổi của ông, lúc này lại có thể đứng thẳng, không chút nào khom lưng.
“Trần Thiên Trung tôi lấy tư cách là thống đốc của nước Việt Nam, cấp bậc đặc biệt, nay thăng cấp cho Cao Phong lên hàm cấp úy.”
“Nếu có thể chiến thắng trở về, tiếp tục lên quân hàm!” Ông Trần đã ra tay, đặc cách mà thăng chức, trực tiếp thăng chức cho Cao Phong lên hàm cấp úy.
Cấp úy, rõ ràng là không thể so sánh với cấp độ của trường hay tướng quân được.
Tuy nhiên, có rất nhiều người đã cố gắng nhiều năm cũng không thể đạt được vị trí đó.
Bây giờ Cao Phong được thăng cấp bậc là một cấp úy, cũng là một chuyện rất khó khăn rồi.
Dù sao anh lúc này, còn chưa có bất kỳ công trạng gì.
Cao Phong ngay lập tức đứng thẳng, hành lễ với ông Trần.
Tư thế rất tiêu chuẩn, làm cho những người khác nhìn không ra có gì không đúng cả.
Nói như thế nào, cũng là một sự tong trọng cuối cùng, tư thế quân dội này không phải là khó khăn.
“Cao Phong, khi nào thì có thể xuất phát?”
Ông Trần giọng điệu trang trọng, hỏi một tiếng.
Lúc đó, Cao Phong đã được phong chức, vậy chính là lính dưới quyền của ông rồi.