Chương 2826
Kim Tuyết Mai và những người khác đứng trên đỉnh núi, nhìn từng chiếc xe rời đi cho đến tận chiếc cuối cùng, rồi mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
“Tôi đã sớm nói với bà rồi, tôi từng nói Cao Phong chính là một chú rồng bay lượn trên trời cao mà!” Kim Ngọc Hải khẽ thở dài.
“Tôi…bây giờ tôi tin rồi.” Kiều Thu Vân tự lẩm bẩm.
Trăng sáng sao mờ, đoàn người Cao Phong tiến về phía Nam thành phố Đà Nẵng.
Binh sĩ ra trận, chờ ngày chiến thắng trở về!
….
Đây không phải là lần đầu tiên Cao Phong và những người khác lái xe đến thành phố Đà Nẵng.
Do đó, mọi thứ đã quá quen thuộc.
Từ nửa tháng trước, Long Tuấn Hạo đã lên kế hoạch cho mọi tuyến đường đến thành phố Đà Nẵng.
Và tiến hành nghiên cứu địa hình.
Không những vậy mà còn việc quan trọng khác nữa.
Anh ta đã chuẩn bị từ nửa tháng trước.
Tất cả mọi nỗ lực đều dành cho hôm nay.
Hơn nữa lần này đến thành phố Đà Nẵng mọi việc suôn sẻ hơn lần trước rất nhiều.
Mặc dù số lượng người đông hơn nhiều so với lần trước, nhưng lần đi này lại có người hỗ trợ bọn họ bất cứ lúc nào trong suốt hành trình.
Có lệnh của Diệp Thiên Long, không một ai trong số các lãnh đạo thành phố dám cãi lệnh.
Từ xăng dầu và đồ ăn thức uống, cần gì có nấy.
Thậm chí nếu đoạn đường xảy ra ùn tắc, họ sẽ cử xe chuyên dụng đến dọn đường.
Đảm bảo rằng nhóm người Cao Phong có thể lên đường thuận lợi.
Ngoài ra, vẫn còn rất nhiều người ở các thành phố khác đang đón chờ ở lối ra của đường cao tốc, nhưng Cao Phong lại lướt qua trong sự kêu gào của bọn họ.
Dù sao, trên đường đến thành phố Đà Nẵng cũng phải đi qua rất nhiều thành phố, đoàn người Cao Phong không thể nào dừng lại ở mỗi thành phố được.
Chỉ khi nào cần tiếp viện, họ mới thông báo trước cho bọn họ đến tiếp viện.
Các lãnh đạo của mười mấy thành phố đều giống như các phi tần trong hậu cung chờ hoàng đế đến lật thẻ bài.
Dù sao nếu có thể hỗ trợ cho Cao Phong thì nhất định sẽ để lại được ấn tượng tốt trong mắt anh!
Đây chính là thời điểm tốt nhất để thiết lập mối quan hệ.
Mấu chốt vẫn phụ thuộc vào việc Cao Phong có cho họ cơ hội này hay không.
Suốt chặng đường, từ tối đến đêm khuya, từ khuya đến sáng sớm.
Cao Phong và mọi người không có thời gian nghỉ ngơi, họ chỉ dừng lại một chút để đổ xăng, sau đó lại tiếp tục lên đường.
Cho đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng ở phía chân trời.
Nhóm người Cao Phong đã đến được biên giới tiếp giáp với thành phố Đà Nẵng.
Càng đến gần Thành phố Đà Nẵng, nụ cười trên mặt Cao Phong càng sâu dần.
Cao Anh Hạo chắc chắn không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng anh đã đến rồi.
“Chú Lâm Quân, gián điệp trước kia chú đã sắp xếp đâu rồi?” Cao Phong liếc nhìn trong xe, sau đó trầm giọng hỏi.
“Cao Anh Hạo tin rằng cậu đã chết, bây giờ đang tổ chức lễ hội ăn mừng ba ngày. Hôm nay mới là ngày thứ hai.” Lâm Vạn Quân hơi buồn cười nói.
Những nội gián mà anh ta sắp xếp thực sự vô dụng.
Lâm Vạn Quân cũng không trông mong bọn họ có thể làm được chuyện gì quan trọng, nhưng mà cũng có một số chuyện tưởng chừng không đáng kể, nhưng đối với Cao Phong lại có vai trò vô cùng quan trọng.
“Ừ, không cần dùng đến thì đừng gọi họ, đừng để bọn họ bị bại lộ, cũng không cần bọn họ đi đối phó với Cao Anh Hạo, bảo họ tự mình bảo trọng.”
“Bọn họ chính là chìa khóa quan trọng giúp chúng ta thực sự khống chế được nhà họ Cao.” Cao Phong gật đầu.
“Tôi đã rõ! Cậu Phong hãy yên tâm!” Lâm Vạn Quân nghiêm túc gật đầu.
Cao Phong vươn tay gõ ghế, sau đó quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch.
“Các cậu.” Cao Phong liếc nhìn hai người bọn họ, có chút do dự.