Chương 2140
Khi rơi xuống bậc thềm, nó bị vỡ toạc thành nhiều mảnh, văng ra vô số mảnh vỡ về phía xung quanh.
“Cậu chủ Anh Hạo!” Đại trưởng lão cau mày hét lên.
Cao Anh Hạo đột nhiên quay đầu lại, trong mắt hiện lên tia hung ác liếc nhìn đại trưởng lão, nhưng dù sao cũng không có chửi bới trưởng lão.
Tuy nhiên, hành động của anh ta lúc này vẫn không dừng lại, đôi mắt đỏ hoe đập nát tất cả những thứ có thể đập được trong phòng.
Trong phòng lúc này hỗn độn.
Những mảnh vỡ của chiếc bình cổ trị giá hàng chục triệu nằm ngổn ngang khắp nơi.
Bể cá cảnh cũng bị đập vỡ, bắn tung tóe khắp phòng.
Ngay cả chiếc đèn pha lê trần trên trần phòng cũng bị Cao Anh Hạo nhấc ghế đập vỡ.
Cả căn phòng nhốn nháo.
“Mẹ nó! Chánh chó gì trước mắt ông đây, có giỏi thì đến vùng biển của nhà họ Cao xem nao!”
“Coi tao có dám băm mày ra thành tám mảnh ném xuống biển cho cá mập ăn không !!”
Cao Anh Hạo tức giận hét lên đánh nát mọi thứ trước mặt.
Cậu chủ Cao Kình Thiên chưa chết!
Tin tức này thực sự khiến Cao Anh Hạo vô cùng tức giận không cam lòng.
Đã phải tốn biết bao nhiêu sức người cũng như sức của để có thể mời được Hoắc Võ Đống đến, thế nhưng cuối cùng lại không đạt được kết quả như mong đợi.
Cao Kình Thiên chẳng những không chết mà vẫn đang sống khỏe mạnh, thậm chí còn gọi điện thoại đến đe dọa anh ta.
Điều này châm ngòi cho ngọn lửa căm giận trong lòng Cao Anh Hạo bùng cháy, không sao dập tắt được.
Đại trưởng lão mấp máy môi nhưng lại không nói gì mà chỉ im lặng đợi cho Cao Anh Hạo xả hết cơn giận.
Mấy phút qua đi, Cao Anh Hạo đập tan nát hết tất cả những thứ có thể đập ở trong phòng, rồi châm một điếu thuốc, rít mạnh vài hơi.
“Cậu Anh Hạo, Cao Kình Thiên vẫn chưa chết?” Đại trưởng lão lân la dò hỏi.
“Còn đang sống sờ sờ ra đấy!” Cao Anh Hạo hậm hực đáp lời.
Có được lời xác nhận từ chính miệng Cao Anh Hạo, đại trưởng lão không khỏi lấy làm ngạc nhiên, nói: “Không thể nào, đích thân Hoắc Võ Đống ra tay mà lại không làm gì được cậu ta?”
“Ha ha, vừa rồi Cao Kình Thiên còn gọi điện thoại cho cháu, bảo cháu cứ ở đó mà chờ chết nữa cơ.
“Còn tên vô tích sự Hoắc Võ Đống kia thì đã bị Cao Kình Thiên giết chết rồi.” Cao Anh Hạo cười mỉa.
“Ôi!” Đại trưởng lão không khỏi rùng mình ớn lạnh, vẻ mặt sửng sốt.
Bất cứ người nào trên đảo trung tâm nhà họ Cao cũng biết sức mạnh của người như Hoắc Võ Đống ghê gớm đến chừng nào.
Và ngay chính đại trưởng lão cũng từng suy đoán rằng, dù có năm tên Cao Kình Thiên gộp lại cũng không bao giờ là đối thủ của Hoắc Võ Đống.
Giờ nghe tin Hoắc Võ Đống đã bị giết, đại trưởng lão hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Xét cho cùng, việc tập võ cũng cần nhiều năm tháng ròng rã tích lũy, chắc chắn không thể thành công trong một sớm một chiều.
Cho dù thể chất của Cao Kình Thiên có thích hợp với việc luyện võ và sức mạnh tăng nhanh cách mấy đi chăng nữa thì cũng không thể tăng vọt một cách khủng khiếp như thế được.
“Cậu chủ Anh Hạo, không đời nào Cao Kình Thiên lại là đối thủ ngang tầm với đại võ sư Hoắc Võ Đống, theo bác thấy… chắc có lẽ đại võ sư bị chúng gài bẫy đánh lén đấy.” Đại trưởng lão nhỏ nhẹ phân tích.
“Đánh lén?” Cao Anh Hạo cười khẩy: “Dựa vào Cao Kình Thiên mà đòi gài bẫy đánh lén Hoắc Võ Đống giữa thủ đô?”
Cao Anh Hạo tỏ ra rất khinh thường.
Nếu như là ở thành phố Hà Nội thì còn có thể không loại trừ đi khả năng này, vì dù sao chăng nữa thành phố Hà Nội cũng là địa bàn quen thuộc của Cao Phong.
Nhưng ở thủ đô, Cao Phong không quen biết gì ai, lấy đâu ra người nào giúp đỡ anh ta?
“Vả lại, cho dù anh ta có quen biết được vài người thì cũng làm được gì? Sức của Hoắc Võ Đống đủ để đánh bật mấy chục người không thành vấn đề.
“Trừ khi Cao Kình Thiên xài đến vũ khí nóng, nhưng đâu phải ai cũng có thể lôi vũ khí nóng ra sử dụng được?” Cao Anh Hạo cười lạnh lùng.
Binh lính của nhà họ Cao ở thành phố Đà Nẵng là những người được cấp giấy phép mang vũ khí mà còn không thể cầm theo vũ khí nóng đến thủ đô.
Chỉ một tên Cao Kình Thiên cỏn con, có cho anh ta mười lá gan cũng không dám sử dụng vũ khí nóng ở thủ đô.